Nam Việt Đế Vương

Khoai hồi phục! Văn Lang Cổ Quốc Đồ Đằng!


trước sau

"Khốn khiếp!"

Hai mắt ông lão nọ đỏ bừng, Linh lực trong cơ thể ngày càng cuồng bạo. Những thế lực kia biết Thần vật trong miếu này cũng chỉ là một món Linh bảo không tầm thường, nhưng Phổ Đạo Miếu bọn hắn lại biết thứ này. Bởi vì Phổ Đạo Miếu là một chi nhánh của giáo phái cổ xưa Đạo giáo. Trong giáo còn có một ít cổ tịch viết về món bảo vật này, đây là một phần của Tre Thần, bảo vật cấp Thần Minh!

"Nguyễn Lân, Nguyễn Chạch, hai ngươi đến thay ta vận dụng Bảo ấn trấn áp Ma hồn! Ta đi bắt chúng."

Lão vừa định thả bảo ấn ra thì Ma hồn triều lập tức vọt tới, chấn cho thân thể lão rung động kịch liệt, Linh hồn cũng bị đánh cho rách tung tóe. Một tòa Hung địa cấp ba mạnh đến mức dù là Huyền Linh cảnh đi vào cũng phải cẩn trọng, còn khi Ma hồn triều bộc phát thì diệt sát Huyền Linh cảnh là điều dễ dàng.

Lão già kia nhìn vậy nhưng thực lực lại cực mạnh, rốt cục cũng thoát khỏi Ma hồn triều, bắt đầu đuổi theo Trần Phong. Lão ta bị thương không nhẹ nhưng thực lực vẫn còn rất kinh khủng, mạnh hơn hai người Nguyễn Lân Nguyễn Chạch rất nhiều.

"Lão ta đang đuổi theo! Phải tăng tốc thôi!"

Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, toàn lực thúc dục Phong Linh phù. Nơi bọn hắn đang đứng cách vị trí trung tâm vỏn vẹn vài km, bởi vật Ma hồn nhiều vô kê thậm chí thấy được hàng chục quái vật khổng lồ, thân thể to như tòa nhà đi lại xung quanh. Bọn chúng thực lực tuyệt đối sánh được với Huyễn Linh cảnh đỉnh cao, hơn nữa vì có hàng ngàn Ma hồn vây quanh nên thực lực cực độ khủng bố, đánh ngang tay với Chân Linh cảnh như Nguyễn Lân cũng không hề khó khăn.

Xoẹt!

Một luồng Kiếm Quang khủng bố quét đến, đem mảnh không gian đen tối này rọi sáng. Trần Phong lạnh gáy, lập tức lách người sang một bên. Kiếm Quang thô to như một cái cột đâm qua vị trí hắn vừa đứng, sau đó chém giết một Ma hồn Huyễn Linh cảnh.

Trần Phong cùng Ngọc Linh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một ông lão đang bay trên không trung, quanh thân Kiếm quang lơ lửng, dưới chân là Âm Dương bát quái trận. Bán kính hai mươi mét xung quanh gã không hề có bất kì Ma hồn nào, tựa như đó chính là Hung địa của chúng nó vậy.

"Nhóc con, đem bảo vật thả xuống, niệm tình ngươi là đệ tử Thanh Long Giang tông nên ta sẽ tha cho các ngươi."

Giọng nói của lão ta tựa như những thanh kiếm đâm vào Linh hồn Trần Phong, khiến hắn cùng Ngọc Linh không nhịn được mà bước chân lảo đảo, đầu óc đau nhức không thôi.

"Khoai, xong chưa?"

Trần Phong gầm lên, mà theo đó thì giọng nói của Khoai vang lên:

"Sắp xong, ta đang dung hợp rồi. Ba phút, cho ta ba phút!"

Trần Phong nghe vậy thì chửi thầm trong lòng nhưng cũng đành chịu, tiếp tục tăng tốc. Ngọc Linh thì tế lên Phong Linh Phù, chuẩn bị đón đỡ.

Xoẹt!

Kiếm quang một lần nữa chém tới, lần này Trần Phong chạy trốn không kịp, rất may Ngọc Linh đã kịp tế lên Linh Phù chống đỡ. Tuy nhiên cũng vì vậy mà tốc độ hao mòn của Linh Phù tăng lên gấp mấy lần, chỉ sợ hai phút nữa thì sẽ hoàn toàn biến mất! Tức là bọn hắn sẽ có khoảng một phút không được Linh phù bảo vệ, và phải đối đầu với một tên Huyền Linh cảnh và vô số Ma hồn xung quanh.

Ríttttttt

Một âm thanh kì quái từ nơi sâu vang lên, theo đó là một con quái vật vô cùng khổng lồ, bộ dáng tựa như một quả bóng tròn, đỉnh lên đó là hàng trăm hàng ngàn cái xúc tu vung vẩy. Trên mỗi xúc tu lại đính một Ma hồn Huyễn Linh cảnh, bọn chúng lộ ra dáng vẻ đau đớn sợ hãi, cố gắng dãy dụa không thôi.

"Chết rồi, là Ma hồn thai!"

Ngọc Linh lúc này run lên, mà Trần Phong cũng lập tức dừng lại. Ma hồn thai là một loại Ma hồn cực kì hiếm, chỉ có các tòa Hung Địa cấp ba trở lên mới có, hơn nữa cũng chỉ có một hai con. Thực lực của nó tuyệt đối quét ngang Chân Linh cảnh, Huyền Linh cảnh gặp nó không chết cũng trọng thương!

Nó thường sống ở nơi trung tâm Hung địa, lấy hàng trăm Ma hồn Huyễn Linh cảnh làm chất dinh dưỡng đem hấp thu vào Ma thai. Ma thai sau này nở ra sẽ sinh ra một sinh vật có trí tuệ không thua kém gì con người, thực lực thì cực kì khủng bố.

Dù là vị Linh giả Phổ Đạo Miếu kia thấy Ma Hồn thai cũng phải dừng lại, sau ót chậm rãi dâng lên một Linh thể tay cầm kiếm, cao đến mười mét.

"Ma hồn thai này quá mạnh, nếu ta xông vào thì rất có nguy cơ bị nó đánh trọng thương! Lúc đó thì ta sẽ chết chắc!"

Lão ta nhìn xung quanh, chỉ thấy bán kính trăm mét quanh đây không có lấy một Ma hồn nào, tuy nhiên bên ngoài trăm mét thì Ma hồn nhung nhúc tựa như giòi bọ, ánh mắt thèm khát nhìn về nơi đây. Những Ma hồn có thể tồn tại ở khu vực này đều là Ma hồn Huyễn Linh, trí tuệ đã sánh được với một số Yêu Thú, biết được cái gì tốt, cái gì xấu, cái gì lợi, cái gì hại. Chúng có khát vọng giết chết ông lão nọ, bởi khí tức sinh mệnh trên cơ thể lão thật quá khủng bố, tựa như một ngọn lửa cháy rừng rực vậy.

"Biết thế thì đã ra tay từu lâu rồi. Giờ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, ta phải làm sao đây?" Kiếm trong tay lão ngày càng rung mạnh, ánh mắt hướng về phía Trần Phong cùng Ngọc Linh. Cả hai cũng không dám làm bất kì hành động gì, bởi vì Ma Hồn Thai đang đứng kia, nó đã phát hiện ra ba người bọn hắn.

Ầm!

Rốt cục bản tính Ma Quỷ đã hiện ra, Ma hồn thai vung vây mấy cái xúc tu của nó đánh về phía ba người bọn hắn. Trần Phong lập tức lùi lại, nhờ có Phong Linh Phù mà tốc độ tăng lên gấp mấy lần, qua đó né tránh được đòn công kích của nó. Còn ông lão kia thì cứng đối cứng, Kiếm quang xoay quanh cơ thể rồi chém nát bất kì xúc tu nào tới gần.

Ríttttt

Trần Phong cảm thấy Tinh thần hải bị trùng kích dữ dội, bên trong lập tức dậy sóng, tựa như có bão tố quét qua. Ma Hồn thai này không ngờ lại biết Tinh thần lực công kích, tuy nhiên đây dường như chỉ xuất phát từ bản năng, nếu không với thực lực của nó thì chỉ cần một tiếng gào thôi là đủ để hủy diệt ý thức bọn hắn.

Ông lão nọ là Linh giả đã tu thành Linh hồn, Tinh thần công kích với lão không khác gì là
gãi ngứa, nhưng vì vậy lão trở thành mục tiêu công kích của Ma hồn thai. Cả trăm cái xúc tu của nó vung đến khiến lão ta phải toàn lực chống đỡ, Kiếm trong tay bay múa hóa thành lớp phòng ngự xung quanh. Nhưng kẻ thù của lão không chỉ là Ma hồn Thai, mà là cả trăm Ma hồn Huyễn Linh cảnh bị đính trên đám xúc tu đó!

Ầm

Lão ta lùi ra sau mấy bước, khóe miệng khẽ tràn ra một tia máu tươi, Linh hồn sau ót cũng lung la lung lay như sắp đổ.

"Kiếm quyết, Bách Kiếm trận!"

Lòng bàn tay lão mở ra, theo đó Kiếm quang từ trong thanh Kiếm kia một lần nữa bộc phát ra, hóa thành một, hai, rồi hàng chục, cho đến tận một trăm thanh Kiếm!

"Trước giết ngươi rồi thu bảo vật cũng không muộn!" Hàng trăm thanh kiếm đâm tới, đem toàn bộ xúc tu xuyên thủng, ngay cả Ma hồn gắn trên đó cũng bị diệt sát, hóa thành Hồn Ngọc rơi lả tả trên mặt đất.

"Hàng tốt, nhưng không được, rất nguy hiểm!"

Trần Phong vẫn đang cật lực né tránh, nhìn về nơi xa xa mà phát thèm. Đó đều là Hồn Ngọc Huyễn Linh cảnh, nếu bán ra thì giá trị đối với hắn là rất cao.

"Được rồi!" Từ trong Tinh thần hải Khoai hét lên một tiếng mừng rỡ, theo đó Trần Phong thấy được hai đốt tre lơ lửng giữa không trung, tản ra ánh sáng xanh lục dịu nhẹ, chậm rãi ôn dưỡng Tinh thần hải của hắn.

"Sao chỉ có hai đốt?" Trần Phong thắc mắc. Lúc trước hắn tìm được một đốt, sư phụ cho một đốt, thêm đốt này đáng lẽ phải là ba chứ?

"Thằng ngốc như ngươi làm sao hiểu được?" Khoai cười ha ha, hai tay chắp sau lưng rồi nói:

"Năm xưa Chủ nhân đầu tiên của ta đã chặt đi trăm đốt tre, tuy nhiên nếu cần chú ý thì chỉ có vỏn vẹn mười đốt! Mười đốt này là gốc tre, là nguồn gốc, là nơi tập trung toàn bộ Tinh hoa. Chín mươi đốt tre kia dù toàn bộ bị hủy đi nhưng mười đốt này vẫn còn thì ta vẫn có thể nhanh chóng khôi phục. Nhưng chỉ cần có một đốt bị hủy đi thì ta nguyên khí đại thương, giảm đi một phần mười thực lực!"

Trần Phong ồ lên một tiếng, mà Khoai càng đắc chí, nói:

"Mà trong mười đốt này không chỉ ẩn chứa pháp lực của ta mà nó còn ẩn chứa trí nhớ, kiến thức, và một phần mười Linh hồn của ta! Mà bây giờ thu lại được đốt tre này thì ngươi hiểu thế nào không?"

Thân thể nó chậm rãi lớn lên, thân thể vĩ đại tựa thần minh, một chưởng đánh xuống Tinh thần hải Trần Phong.

"Ta cho ngươi thấy, Khoai này không bao giờ nuốt lời. Ta cũng cho ngươi thấy, Âu Lạc Thần tộc Đồ đằng Luyện thể thuật, Văn Lang Cổ quốc Đồ Đằng là cái gì!"

Từ mi tâm Trần Phong một đám văn tự kì dị xuất hiện, theo đó mà chạy dọc cơ thể. Khoai từ trong Tinh thần hải của hắn bay ra, dùng văn tự kì dị kia làm mực, ngón tay làm bút, vẽ lên cơ thể Trần Phong hình ảnh một Long tộc có cánh. Theo đó Trần Phong cảm nhận được cơ thể mình đột nhiên cường đại lên bao nhiêu lần, tưởng chừng một quyền thôi cũng đủ để phá núi mở đường.

Ngọc Linh ở bên cạnh hắn cũng phát hiện ra điều này, lầm bẩm:

"Những thứ này là gì, trông thật quen mắt, hình như ta đã từng thấy qua ở đâu đó..."

Oành!

Cô nàng khẽ rên một tiếng, Linh phù trong tay vỡ vụn, hóa thành tro tàn bay trong gió. Lập tức một cái xúc tu khổng lồ quét đến, uy thế không gì cản nổi.

"Ra trận nào, Âu Lạc thần tộc! Kích hoạt thần huyết của ngươi nào! Đã bao nhiêu năm rồi ta chưa thấy cảnh này?"

Trần Phong lúc này nửa thân trên cởi trần, sau lưng hiện rõ một Tiên Long dữ tợn, Long trảo chạy dọc theo cánh tay hắn, Long thủ vươn lên đỉnh đầu hắn, Long thân quấn quanh lồng ngực cùng lưng của hắn.

Ầm

Xúc tu va chạm với cơ thể Trần Phong vậy mà chỉ đẩy lùi hắn hai bước, thậm chí còn không khiến hắn bị thương!

"Lực lượng này...thật cường đại làm sao." Trần Phong thầm nghĩ, nắm tay siết chặt, Tiên Long đồ đằng cùng Âu Lạc thần huyết chảy xuôi đến cánh tay, theo đó một cỗ lực lượng khổng lồ bộc phát, đánh lên cái xúc tu kia. Rầm một tiếng, lập tức nó bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, hóa thành một đám Ma khí bao phủ không gian.

"Đi mau, còn chờ gì nữa? Đồ Đằng kia do ta vẽ nên ngươi không thúc dục được lâu đâu, chỉ khoảng vài phút thôi! Mau nắm thời cơ mà chạy!"

Trần Phong lúc này mới tỉnh ngộ, lập tức xoay gót, đem Ngọc Linh xốc lên ôm vào lòng, sau đó toàn lực chạy trốn. Ở nơi xa, Ma Hồn thai phát hiện một xúc tu của mình đã bị phá thì vô cùng tức giận, hơn sáu cái xúc tu đều được điều động, ầm ầm quét về phía bọn hắn.

"Để ta đối phó nó, ngươi cứ chạy là được!"

Khoai đừng trên vai Trần Phong, hai tay nhỏ nhắn kết ấn, hóa thành một mặt trống, bên trên khắc hình mặt trời ở trung tâm, xung quanh là Chim Lạc cùng các con dân Văn Lang Cổ quốc đang cúng tế.

"Ta nói ngươi biết, trong số các bảo vật của Lạc Long Quân, ta đảm nhiệm việc khôi phục, tuy nhiên với đám Ma quỷ này thì không được rành lắm. Chỉ có hai thứ là chuyên môn đối phó với đám Ma hồn này, thứ nhất là Thuận Thiên Kiếm, mà cái thứ hai....chính là Đông Sơn Thánh Địa Đông Sơn Thần Trống!"

Thùng thùng thùng

Đám Ma hồn Huyễn Linh cảnh nhao nhao kêu thảm, thân thể tại chỗ nổ tung, còn đám xúc tu kia cũng vỡ tan thành từng mảnh, không còn chút lực uy hiếp. Chưa hết, tiếng trống như đang truyền đi, dọc theo xúc tu mà tiến về phía Ma Hồn thai, dung nhập vào nó, khiến bên trong nó vang lên từng tiếng ầm ầm, tưởng chừng muốn nổ tung!

Hết chương 224

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện