"Không được!"
Trần Phong kêu thầm, bàn tay lập tức buông ra. Lúc này ý thức lập tức tiến vào Tinh Thần hải, chỉ thấy nơi đây đen kịt một mảnh, Ma khí um tùm, các loại ý niệm tà ác sinh sôi không dứt.
"Cũng giỏi đấy, không ngờ lại có thể thoát khỏi ma lực cám dỗ."
Khoai cười khanh khách, đồng thời búng tay, đem mấy ý niệm tà ác xung quanh xử lí.
Trần Phong lúc này quan tưởng ra Long Tiên Thần Nhân, lập tức vô số tà niệm bị nghiền nát, theo đó hắn bình tĩnh trở lại.
Nhìn thiếu nữ trước mặt thân thể run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng lại thở dốc khiến hân không khỏi tâm ma nổi lên, đành phải lấy ra một ít thuốc giải cho cô ta.
"Được rồi, ta không muốn làm khó cô. Trong tòa Linh Bảo giới này còn có bao nhiêu người của Phổ Đạo Miếu?"
Trần Hạ Băng sắc mặt lạnh nhạt, im lặng không đáp.
"Không muốn nói?"
Trần Phong cười lạnh, cách không chụp lấy thiếu nữ kia, kiếm khí kề lên cổ cô nàng.
"Được, thả Thanh Vân ra, ta nói."
Cô nàng cắn răng, đáp:
"Có một Huyễn Linh cảnh, năm Chuyển Linh."
"Thật sao?"
Kiếm Khí Trần Phong càng kề gần hơn, sát khí khủng bố khiến thiếu nữ tên Thanh Vân kia tỉnh lại, hai hàng nước mắt chảy dài.
"Còn có năm tên Chuyển Linh nữa. Lần này là thật, mau thả Thanh Vân ra."
Trần Hạ Băng hiển nhiên sợ Trần Phong điên lên giết thiếu nữ nọ, như vậy cô nàng có lẽ cả đời sẽ tự trách mình.
"Một Huyễn Linh, mười Chuyển Linh, trong đó còn có hai cái Chuyển Linh viên mãn?"
Trần Phong bóp bóp trán, suy nghĩ cách xử lí, một lúc sau mới nói:
"Được rồi, ta tạm tin cô một lần. Bây giờ thì ta sẽ giải cho cô một phần độc, nhưng cô phải đi cùng ta, rõ chưa?"
Trần Hạ Băng nghe vậy liền cúi đầu, cắn chặt bờ môi, rốt cục phải nói:
"Được."
Trần Phong nghe vậy thì thoáng yên tâm, xem ra có thể làm theo kế hoạch. Hắn lấy ra một ít giải dược đưa cho hai người, để họ khôi phục chiến lực Chuyển Linh cảnh, đồng thời nhờ Khoai vẽ một ít phong ấn lên người họ.
"Thế nào thiếu niên, có một vẽ một số loại ấn như nô lệ gì đó, hay là hắc hắc,...loại hình trái tim?"
"Khụ khụ."
Trần Phong nghe nó nói vậy thì không khỏi nghĩ miên man. Trần Hạ Băng cũng là mỹ nữ hiếm thấy, thân phận lại cao, nếu có thể thu làm nô thì quả thật là một sự việc kích thích. Còn thiếu nữ Thanh Vân kia tuy không đẹp bằng nhưng cũng ưa nhìn, nhưng trông điềm đạm đáng yêu, tựa như em gái hàng xóm vậy. Nếu được cả hai thì...khụ khụ.
"Thôi, vẽ loại nào khiến họ bị hạn chế Cương khí, mà ta chỉ cần khẽ động ý niệm là có thể khống chế là được."
Khoai nghe hắn nói vậy thì bĩu môi, hừ lạnh:
"Yếu sinh lí."
Trần Phong giả điếc, lơ đãng nhìn nơi xa xa.
Một lúc sau Khoai vẽ lên người họ hai loại ấn ký, chỉ cần Trần Phong suy nghĩ thoáng qua cũng đủ để khống chế họ rồi.
"Trần Hạ Băng, mời đi trước."
Trần Phong cười nhạt, vươn một tay ra. Cô nàng thấy vậy thì mặt lạnh không đáp, nhưng cũng đành nghe theo Trần Phong.
Bọn hắn đi một thoáng thì gặp mấy tên thiên tài nọ, bọn hắn còn đang truy lùng tung tích của tên Linh Giả kia. Thấy Trần Hạ Băng thì lập tức mắt sáng lên, nhao nhao tụ lại:
"Hạ Băng, cô có tìm thấy hắn không?"
"Trần Đạo Tử, tên kia quỷ kế đa đoan, cô phải cẩn thận."
Cả đám mồm năm miệng mười, nhao nhao nghị luận. Bọn hắn đa phần là thiên tài của năm tông phái quanh đây, thực lực so với Trần Hạ Băng thì kém một đoạn nhưng cũng có thể xem là cường giả rồi.
"Người này là..."
Một tên lúc này mới chú ý Trần Phong, chỉ thấy hắn đi cạnh Thanh Vân thì mới hơi chút chú ý.
Thiếu nữ Thanh Vân nọ đang định mở miệng kêu cứu thì Trần Phong đã nắm chặt tay cô nàng, cười nói:
"Là bạn trai của Thanh Vân. Tình cờ gặp được Trần sư tỷ, mọi người hiểu cho."
Thanh Vân lập tức mặt đỏ bừng lên, muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Phong đành thôi.
"Ra là vậy."
Một tên thở phào, nếu Trần Phong có quan hệ gì đó với Trần Hạ Băng thì bọn chúng sẽ lập tức liều mạng.
"Nói với bọn chúng là chúng ta có việc, mau đi."
Trần Phong lạnh lùng truyền âm.
Trần Hạ Băng cắn đôi môi đỏ mọng, nghiêm giọng nói:
"Giờ ta có việc, mọi người có thể tránh ra không?"
"Đương nhiên rồi."
"Mời. Trần Đạo Tử thân mang trọng trách, chúng ta nào dám giữ lại."
Bọn hắn lập tức tản ra, theo đó Trần Hạ Băng đưa Trần Phong rời đi.
Sau khi rời khỏi tầm quan sát của bọn hắn thì Trần Hạ Băng mới hỏi:
"Ngươi rốt cục muốn gì?"
"Muốn gì? Đương nhiên là an toàn rồi."
Nói xong hắn lấy ra một cái mặt nạ da đeo lên mặt, khiến dung mạo hắn nhất thời biến đổi một cách kì lạ.
Đây là một trong số ít bảo vật hắn chôm chỉa được, chuyên môn dùng để cướp của giết người.
"Giờ thì nhóm của ta sắp đến, ngươi hãy hành động cùng bọn ta. Hãy nhớ, chớ có tìm cách liên lạc với đám người của Phổ Đạo Miếu các ngươi, nếu không kết quả các ngươi có lẽ hiểu rõ."
Nói rồi hắn lấy ra một ít thuốc giải nữa, để thực lực hai người đạt đến Chuyển Linh Ngũ Chuyển.
Trần Hạ Băng lúc này im lặng không đáp, không biết nghĩ cái gì. Còn Thanh Vân thì hai mắt đỏ ửng, cúi đầu nức nở nói với Trần Phong:
"Ngươi..có thể thả chúng ta ra không? Hoặc thả chắc sư tỷ cũng được, ta nguyện ở lại. Làm ơn."
Nhìn bộ dáng đáng thương của cô nàng hắn không khỏi thở dài, vỗ nhẹ lên bàn tay cô nàng, thủ thỉ:
"Không phải ta không muốn, mà do sư tỷ nhà cô, nếu ta thả hai người ra thì đảm bảo năm phút sau đầu của ta sẽ lìa khỏi cổ."
Cô nàng nghe vậy thì bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn hỏi:
"Ta hứa sẽ cản sư tỷ, để chị ấy rời đi mà không làm gì ngươi."
"Cô gái ngốc này" Trần Phong bật cười, nói thầm:
"Ta là Trần Phong."
Cô nàng nghe xong lập tức kinh hoảng, không tự chủ mà lùi lại mấy bước:
"Ngươi là ma đầu ba đầu sáu tay, giết người đoạt bảo không chớp mắt?"
"Cái gì?"
Trần Phong khóe mắt giật giật, hai tay nắm lấy bả vai cô nàng, nói:
"Nhắc lại,....ta nghe không rõ."
"Ư,...đau, ngươi nhẹ tay một chút."
Trần Phong lúc này mới chú ý mình vận lực quá mạnh, bèn thả tay ra. Thanh Vân xoa xoa hai bả vai hồi lâu rồi nói:
"Mấy tháng trước cao tầng Miếu ta thông báo, có ma đạo võ giả giết chết mấy vị sư huynh, sau đó cướp đoạt bảo vật. Lúc đó có nhiều người được phái đi, nghe đồn đều chết thảm dưới tay ngươi."
"Thảo nào..."
Trần Phong thở dài, cao tầng Phổ Đạo Miếu thật giỏi mị dân, nói mấy câu liền biến hắn thành ác ma giết người như ngóe.
"Cô thấy ta giống như vậy sao?" Hắn hỏi.
"Cũng không giống..."
Cô nàng nhìn hắn chăm chú, chỉ thấy đây là một thiếu niên tuấn tú, dáng vẻ đường hoàng, khí chất lại bất phàm. Gương mặt lại rất đẹp trai, rất có hương vị của nam nhân.
Trần Phong lại khua môi múa mép một lúc nữa, khiến thiếu nữ nọ tin sái cổ, độ thiện cảm tăng nhiều. Hắn lại lấy ra không ít đồ ăn cùng các loại linh dược ra dụ dỗ, uy hiếp cũng có, nhẹ nhàng cũng có, khiến cô nàng nhu thuận mà nghe theo.
"Sao, có tổng cộng hai Linh Giả cùng mười hai tên Chuyển Linh sao?"
"Thực lực Chuyển Linh viên mãn có tới ba người?!"
"Các cô còn có cách thức liên lạc riêng?"
Một lúc sau Trần Phong đã moi ra không ít thông tin quý giá từ cô nàng. Đáng buồn thiếu nữ Thanh Vân, cả đời tu luyện trong tông môn, nào có biết thế gian hiểm ác, hôm nay càng gặp tên gian xảo như Trần Phong nên không khỏi ăn quả đắng, nhưng vẫn không biết chút nào, trái lại còn cảm thấy Trần Phong thật tốt bụng.
"Trần Phong, cậu đây..."
Ngọc Linh là người trước tiên chạy đến, đang định chào hỏi thì thấy Trần Hạ Băng thì ngạc nhiên, thốt lên:
"Trần Hạ Băng, sao cô ở đây?"
"Vũ Ngọc Linh, cô cũng ở đây?"
Cả hai kinh ngạc nhìn nhau, sau đó lập tức hiểu rõ. Ngọc Linh nở một nụ cười yêu mị, nói:
"Tưởng là ở lại làm gì, hóa ra là đi tìm gái. Trần Phong ơi là Trần Phong."
Cô nàng thấy rõ ràng bên cạnh Trần Phong còn có một thiếu nữ, dáng người lùn lùn xinh xinh, đang bám lấy cánh tay hắn thì nụ cười càng tươi hơn:
"Lại còn bắt cá hai tay, thật là tài nằn đấy. Vậy mà lại viện cớ, nói cái gì mà Chuyện của tôi, không cần mọi người lo."
Ánh Nguyệt, Hà My lúc này cũng chạy đến, thấy cảnh này lập tức ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
"Hậu cung cháy."
Khoai cười cười, vỗ vai hắn:
"Xử lí cho tốt. Nhớ đời Hùng Vương thứ tám, có một tên truyền nhân của Âu Lạc Thần tộc các ngươi bị mấy người tình đánh chết, xác còn bị thả trôi từ đầu nguồn chảy thẳng ra Đông Hải."
Trần Phong cười ha ha, đáp:
"Không phải chứ, nào có chuyện..."
"Thật đấy, không đùa đâu."
Trần Phong lúc này mồ hôi đã che kín hai mắt, cố gắng cười.
"Lê Bá Long, đây là chuyện riêng của bọn họ, chúng ta...nên bỏ đi."
Phạm Việt lúc này cũng né tránh, mà Lê Bá Long càng không có nghĩa khí, lập tức chạy vọt đi.
Không khí bế tắc vô cùng.
Trần Phong đắn do hồi lâu rồi quyết định kể lại hết mọi chuyện, đương nhiên những hành động nào đó của hắn thì sẽ không kể ra. Nghe xong thì mọi người mới thả lỏng một chút, mà Ngọc Linh đi lại bên cạnh Trần Hạ Băng, dò hỏi:
"Cậu ta nói thật sao."
"Thật!"
Cô nàng cũng không chối, thẳng thắn nhận lấy.
"Vậy thì hai người phải đi với chúng tôi. Phổ Đạo Miếu còn quá nhiều người trong đây, chúng tôi không thể thả cô ra được."
"Ta hiểu rõ."
Nói rồi cô nàng im lặng, tựa như đã chịu lấy vận mệnh rồi. Mà nhóm Ngọc Linh lúc này cũng thở ra một hơi, nói:
"Như vậy thì tốt, giờ có chút chuyện, mong các cô phối hợp."
"Chuyện gì?"
"Phát hiện bảo tàng của Huyền Linh cảnh Linh Giả."
Nghe đến đây mọi người hai mắt sáng rực lên, dù là Trần Hạ Băng cũng bị thông tin này thu hút, nói:
"Được thôi, nhưng ta muốn khôi phục lại trạng thái toàn thịnh."
Lúc này trong cơ thể cô nàng vẫn còn không ít Phong khí tán, bởi vậy chiến lực không còn bao nhiêu.
"Không được. Tối đa chỉ cho khôi phục về chiến lực Chuyển Linh viên mãn mà thôi."
Trần Phong bước lên trước, lấy ra một viên đan dược ném cho Trần Hạ Băng.
"Cũng tốt."
Cô nàng tiếp lấy viên đan dược nọ, đem nó nuốt vào. Lập tức khí thế bộc phát mạnh mẽ, thoáng chốc đã vượt qua Trần Phong một khoảng. Hắn lúc này là Chuyển Linh Tam Chuyển, tuy có chiến lực của Chuyển Linh bát chuyển nhưng so Trần Hạ Băng vẫn còn kém không ít.
"Bình tĩnh."
Trần Phong động ý niệm, lập tức một cỗ lực lượng từ trong phong ấn của Khoai bộc phát, khiến cô nàng thực lực tổn hao nhiều, đầu đau nhức, toàn thân mỏi mệt rã rời.
"Ha ha, Khoai này mà đã vẽ ấn ký phong ấn thì Đế cảnh cũng phải ngoan ngoan nghe lời chứ nói gì một đứa tép riu này. Oa ha ha ha..."
Hết chương 263