"Chờ đấy, chúng ta còn gặp lại." Âm thanh tên điên kia vẫn còn vang vọng mãi trong không gian, mà ảo ảnh của TẦn Thiên cũng lắc đầu mấy cái, lại quay sang nói với Trần Phong:
"Việc này để ta lo, ngươi cứ an tâm tu luyện. Về phần Ma Ngục Cấm Điển, tu luyện cũng không sao, chẳng qua là hãy cẩn thận một chút."
Nói xong thì ảo ảnh của gã tan rã, chui vào trong Nhẫn không gian. Lúc này Trần Phong mới có thể ổn định tâm thần, suy nghĩ một lúc lâu. Hai người kia hiển nhiên có mối quan hệ cực kì đặc biệt, nhưng lại rất khó để nói ra. Tuy nhiên Tần Thiên đã nói vậy thì hắn cũng không để ý nữa, bèn đứng dậy định đi ra khỏi phòng thì đột nhiên có người bước vào.
"Trần Phong?" Người tiến vào là một tiểu tăng trẻ tuổi, thân mặc một bộ áo nâu, tay cầm chuỗi tràng hạt.
"Minh Tâm?"
Trần Phong càng ngạc nhiên hơn, lập tức chạy lại trước mặt hắn rồi hỏi:
"Những ngày qua cậu đã đi đâu? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?" Hắn vỗ nhẹ vai Minh Tâm, cực kì vui mừng. Dù sao lúc ấy thiếu niên này chỉ để lại một lá thư nói rằng bản thân sẽ rời đi, tuy nhiên không nói rõ mình sẽ đi đâu, bao giờ trở lại. Hắn cứ tưởng sẽ rất lâu sau mới có thể gặp lại Minh Tâm, nhưng không ngờ bây giờ đã gặp rồi.
"Hôm đó ta đang ở trong sân nhà tu luyện thì sư huynh của ta xuất hiện, nói rằng muốn đem ta đi cùng với hắn. Ta vốn định từ chối, nhưng gã thần thông quảng đại, bởi vậy ta chỉ kịp viết một lá thư để lại cho mọi người rồi theo hắn rời đi."
"Chúng ta một đường đi từ thành Minh Dương, xuyên qua Tám thành lớn Tây Phủ, trên đường đi cũng gặp không ít trở ngại. Sư huynh ta từ sau khi biết sư phụ đã mất thì tính cách trở nên quái dị, lúc cười lúc trầm tư, chốc chốc lại thở dài. Ta biết hắn đang nhớ tới sư phụ."
"Khi đến gần Ma Thành thì huynh ấy bảo rằng đã tìm được Đạo của bản thân, bởi vậy gửi ta vào chùa Trấn Ma, còn hắn thì đi đâu không rõ."
Nói đến đây Minh Tâm hơi chút buồn, giọng nói cũng chậm đi không ít. Sư huynh của hắn tuy hay làm việc xấu nên bị sư phụ trách phạt, đồng môn xa lánh, nhưng chí ít vẫn là sư huynh, vẫn có tình thân. Gã ta chiếu cố Minh Tâm như vậy đã quá sức tưởng tượng rồi.
"Ở chùa Trấn Ma, ta được mấy vị Đại Sư xem trọng, truyền dạy Phật Pháp, lại đưa ta đi hàng yêu trừ ma. Cho đến mấy hôm trước thì gặp nhóm người Ánh Nguyệt, ta mới biết cậu đã đến đây. Chúc mừng." Nói rồi Minh Tâm liền chắp hai tay, sau đó vỗ nhẹ lên vai hắn.
"Tiếp tục cố gắng."
Hai người trò chuyện hồi lâu thì nhóm người Ánh Nguyệt Ngọc Linh cũng chạy đến. Nhìn hắn râu tóc không tổn hao gì thì mọi người đều thở phào một cái, sau đó nhao nhao quát:
"Cậu thật ngu ngốc, tự nhiên lại tách ra làm cái gì?"
"Mấy ngày nay đi đâu mà để cho mọi người lo lắng vậy hử? Muốn ăn đòn sao?"
Linh Nhi thì chỉ chạy đến, ôm chặt hắn không rời, hai mắt đã có chút đỏ ửng.
"Mọi người...." Trần Phong cười nhẹ, sau đó thuật lại những chuyện đã xảy ra, đương nhiên sẽ phải che dấu đi một số thứ, dù sao nó là bí mật thuộc về hắn. Ai nấy nghe xong đều cảm thán, riêng Ngọc Linh lại nói:
"Sắp có biến rồi."
Mọi người đều không hiểu ý cô nàng nói lắm, bèn hỏi lại. Ngọc Linh chậm rãi đáp:
"Rất ít khi Vương cấp cường giả Nam Việt Quốc ta tụ họp lại như vậy, hiển nhiên là có đại sự. Chưa kể Hải Tộc tràn lên bờ với quy mô khổng lồ nhất trong năm năm vừa qua, hiển nhiên cũng là vì tòa bí cảnh kia. Nếu ta đoán không sai, chỉ sợ nay mai thôi, sẽ có lệnh để cho những tân binh như chúng ta trở về."
Ngọc Linh thân là tiểu thư Vũ Gia, lại còn là con cháu trực hệ Vũ Gia Nguyên Lão, hiển nhiên địa vị cực cao, tiếp xúc với nhiều thứ người thường không biết. Cô nàng học được không chỉ là tu luyện, chiến đấu mà còn là cách sống, cách quản lí, cách xử lí sự việc ở tầm cỡ gia tộc, tầm cỡ hàng vạn người. So với cô nàng, Trần Phong thật sự còn kém quá xa. Dù sao hắn chỉ là một thiếu niên xuất thân từ bãi rác, tu luyện cũng chỉ được gần hai năm, tiếp xúc không quá nhiều người. Như Ánh Nguyệt còn tốt hơn hắn rất nhiều, dù sao thiếu nữ này cũng là con cháu trong một gia tộc, từ nhỏ đã học về những vấn đề này.
Quả nhiên chỉ mấy tiếng sau liền có thông báo, tập hợp toàn bộ tân binh như nhóm Trần Phong, chuẩn bị rời khỏi Ma Thành. Mà đồng thời Thanh Long Thành, cũng sẽ tiến vào bên trong Ma Thành mười cây số.
Ầm Ầm
Mặt đất chậm rãi vỡ ra, để lộ bên dưới là từng đám từng đám kim loại đã được đúc luyện, tản ra ánh kim chói mắt. Lại có Linh văn phủ kín mọi nơi, theo đó là từng vị Linh Giả cao cấp bay ra, vận dụng Linh lực để thúc dục những Linh Văn này.
Đây thật sự là một cảnh tượng hùng vĩ, hàng vạn Linh Giả đồng loạt xuất hiện, Linh lực đủ màu sắc bắn ra, chiếu rọi mảnh đất u tối này.
Nhóm Trần Phong lúc này đã lên Phi Thuyền chuẩn bị rời đi. Từ đây nhìn lại chỉ thấy Thanh Long Thành đang chậm rãi bay lên, phía dưới sâu có thể thấy từng con Giao Long thân thể thô to tựa như cột đình nâng lên tòa thành hùng vĩ này.
"Bọn hắn là Giao Thổ Thị?" Trần Phong hỏi Ngọc Linh, mà cô nàng cũng ngạc nhiên, đáp:
"Đúng thế. Năm xưa Giao Thổ Thị bại trận, Thủy Ma Vực suýt chút nữa hủy diệt. Lần đó chúng ta bắt về mấy chục vạn tù binh, kẻ thì bị đưa vào các Đại Tông Môn làm thú cưỡi, làm thú sủng, làm mẫu cho các đệ tử tu luyện. Lại có những tên như bọn chúng, bởi thân thể cực kì mạnh mẽ nên được giao cho nhiệm vụ trấn giữ tòa thành, đồng thời vận chuyển các loại hàng hóa."
Một quyết định sai lầm, chôn vùi cả chủng tộc.
Nếu Giao Thổ Thị cứ sống một cách yên bình thì giờ đây chúng vẫn là một tộc thị lớn, thực lực cường đại, con cháu trong tộc hưởng cuộc sống tự do, thoải mái, cao ngạo. Tuy nhiên chúng chọn nhầm, để giờ đây kẻ chết, tên bị bắt làm nô, không thể không nói là bi kịch. Trần Phong cho rằng những việc này không đúng cũng chẳng sai, nếu có trách phải trách những tên đứng đầu Giao Thổ Thị kia, dám chọc vào kẻ không nên chọc.
Mà ở ngoài biển khơi, từng đám lâu thuyền đại hạm rẽ sóng mà lên, ánh sáng xé tan màn đêm u tối. Từng con Thủy Quái hình thể khổng lồ, cõng trên lưng từng tòa Thủy cầu bò lên mặt đất, đi đến đâu Thủy cầu vỡ ra, hóa thành từng mặt hồ rộng lớn, trong đó Hải Yêu tay cầm đinh ba đứng sừng sững.
Hải Tộc cùng Nhân tộc, muốn xâm nhập Ma Thành!
Hơn nữa còn muốn trực
tiếp đánh vào trung tâm của nơi này.
Tòa Bí cảnh kia có quá nhiều bí mật, có quá nhiều bảo tàng, có quá nhiều truyền thừa, dù là cường giả Vương Cấp thậm chí là Hoàng cấp cũng không kìm được mà trực tiếp ra tay tranh đoạt.
Vốn Ma Thành bao phủ trong diện tích cả mấy trăm cây số vuông, tuy nhiên giờ đây đã thu hẹp lại một khu vực nhỏ hơn rất nhiều. Bởi năm Đại Thế lực cùng mấy chục thế lực tầm thường khác đã xâm chiếm với quy mô khổng lồ, còn Tây Hải cũng động tâm, toàn bộ Thủy Ma Vực cộng với ba đại Hoàng tộc cùng nhau tiến lên bờ.
Phi Thuyền ngày càng đi xa, chỉ còn thấy được một vùng đất hắc ám mờ mờ ảo ảo, mây đen che kín.
"Sẽ gặp lại."
Trần Phong vươn vai, sau đó đi ra khỏi phòng. Phi Thuyền này chứa được cả ngàn người, bởi vậy cực kì khổng lồ. Lúc di chuyển thậm chí còn khiến không khí xung quanh hóa thành từng đợt gió lốc xé tan làn mây.
Hắn chậm rãi đi lên boong tàu, lúc này nơi đây đã có đến cả trăm thanh thiếu nam thiếu nữ đang cười cười nói nói, chỉ trỏ bốn phương.
"Nhìn kìa, ở dưới kia có phải là Hắc Thủy Trạch Mai Hắc Thế Gia?"
Trần Phong ngó đầu nhìn xuống, thấy được một vùng đầm nước khổng lồ, nước màu hơi đen tuy nhiên không chút bẩn thỉu, trái lại còn có chút thần thánh bất phàm.
Từng cái từng cái địa điểm hiện ra trước mắt bọn hắn, từng tòa Thánh Địa khí tượng phi phàm, Linh Quang chói mắt. Nhiều lúc có thể thấy được một số Phi thuyền cỡ nhỏ bay song song với phi thuyền bọn hắn, tựa như từng cái con thoi đưa đẩy.
Ở đây mới có thể thấy được khí tượng của một Phủ, một nơi địa linh nhân kiệt, cường giả vô số.
"Có một ngày ta sẽ đi tham quan tất cả cảnh đẹp của Nam Việt quốc."
Nhiều giờ sau.
Bọn họ rốt cục trở về Thanh Long Giang tông. Bình thường mỗi chuyến đi đều là hai đến ba tháng, tuy nhiên lần này vì có biến nên bọn họ mới chỉ đến được hơn một tuần đã trở về.
Nhóm Trần Phong nhanh chóng trở về Thanh Hà Hội để nghỉ ngơi, chờ đợi thông báo từ Tông môn. Thanh Hà Hội vẫn phát triển như cũ, đã có xu hướng trở thành một trong những hội mạnh nhất khu II. Tuy nhiên Trần Phong vẫn không gây chiến gì, dù sao nền tảng của bọn hắn quá yếu, cao thủ ở cấp độ Khai Huyệt cảnh kém xa các thế lực cùng cấp.
Và điều gì cần đến rồi sẽ đến. Thanh Long Giang tông ra một quyết định khiến biến bao người mừng rỡ.
Mở ra Tế Linh điện!
Là một sự kiện đáng mong chờ nhất trong quá trình tu luyện ở thành Nghi An!
Tế Linh Điện, là một địa phương do Lão tổ đời thứ ba của Thanh Long Giang tông lập nên, cốt là để trợ giúp đệ tử sớm ngày tu thành Linh Giả. Tuy nhiên cơ duyên trong đây chỉ phù hợp cho Linh Giả dưới Chuyển Linh Lục chuyển mà thôi.
Cũng vì thế mà những hội trưởng đứng đầu bốn hội khu I vẫn chỉ là Chuyển Linh Ngũ chuyển đỉnh cao. Nếu bình thường họ đã tu đến Chuyển Linh Bát Chuyển, thậm chí Cửu Chuyển. Tuy nhiên họ tình nguyện áp chế cảnh giới, đợi lần Tế Linh Điện này.
Lần trước họ chỉ là Khai Huyệt hoặc là Chuyển Linh nhất nhị chuyển, bởi vậy không thể tranh đoạt cơ duyên cấp cao nhất. Nhưng lần này họ đã là Chuyển Linh Ngũ Chuyển đỉnh cao, chiến lực tuyệt đỉnh.
Nếu có được Linh ở trong đây, nói không chừng có thể một lần tu thành Chuyển Linh thất bát chuyển, không kém những đối thủ trước đây!
Bởi vậy toàn bộ đệ tử Thanh Long Giang Tông từ Chuyển Linh Ngũ chuyển trở xuống đều lâm vào tình trạng điên cuồng, cố gắng toàn lực tu luyện!
Mà lúc này, Ma Pháp học viện
"Hà My, việc này thật sự được sao?"
"Đương nhiên là được!"
Hà My khẽ niệm phép, tức thì cánh cửa trước mặt mở toang, lộ ra một căn phòng ước chừng hai mươi mét vuông.
"Đây là phòng tu luyện đặc biệt của em. Toàn bộ đều được bao phủ trong trận pháp, rất khó bị phá hủy. Ngoài ra sàn nhà được lót thêm Hương Vân mộc, có thể giúp cho người tu luyện đầu óc tỉnh táo, giảm bớt mệt mỏi. Ở các góc đều có các trận pháp giúp ngưng tụ Linh khí, để căn phòng luôn luôn trong tình trạng đầy đủ Linh khí."
Cô bé vung vẩy cánh tay, cười duyên:
"Anh cứ dùng đi, dù sao cũng sắp đến ngày Tế Linh rồi."
"Anh hiểu rồi!"
Trần Phong gật đầu cảm ơn, sau đó bước vào bên trong.
Hắn muốn bế quan.
Bế quan, là khi một người tu luyện muốn tập trung làm gì đó quan trọng, ví như học tập Linh Thuật, luyện hóa thiên tài địa bảo, đột phá cảnh giới, luyện đan,luyện bảo.... Lúc bế quan thì điều quan trọng nhất là không bị làm phiền, nếu không có nguy cơ tẩu họa nhập ma, không chết tàn phế suốt đời.
Lần này hắn muốn bế quan, chính là muốn tìm hiểu tất cả những Linh Công đã có.
Ma Ngục Cấm Điển.
Cửu Long Đế Vương Công.
Hai môn này, bắt buộc phải hiểu thông suốt trước khi Tế Linh diễn ra!
"Bắt đầu thôi."
Một lần bế quan, kéo dài tận ba tuần.
Lúc này Tây Phương Ma Pháp đại lục.
Tần Thiên cầm trong tay một bầu rượu, rót đầy chén. Trước mắt hắn là tên điên, lúc này thực lực của gã đã cực kì khủng khiếp, so với Vương cấp còn mạnh hơn nhiều.
"Đạo hữu, mời."
"Ha ha, Tần Thiên, ngươi từ lúc nào trở thành dạng này? Xem ra nhân tình thế thái đã làm yếu đi ngươi rồi."
Tên điên cầm lấy chén rượu uống sạch, lại cầm cả bình rượu mà tu ừng ực.
"Khà, sảng khoái!"
Nói rồi gã vạch lồng ngực ra, để lộ mộ dấu ấn màu trắng thần thánh. Dấu ấn này có hình dáng như một thiên thần mười hai cánh, thỉnh thoảng lại tản ra ánh sáng ăn mòn thân thể gã.
"Cho ta thấy đi!"
Tần Thiên lắc đầu cười nhẹ, rồi xé tan áo trước lồng ngực, để lộ một dấu ấn giống y như của tên điên, chẳng qua đó lại là hắc thiên thần, mười hai cánh đen kịt tản ra hắc ám đáng sợ.
"Vẫn còn. Xem ra ngươi vẫn là ngươi."
"Năm đó chúng ta bị tên kia đánh bại trấn áp. Chúng ta cũng đã hứa sẽ không làn xằng bậy nữa."
Hết chương 286