Ò ó o o o
Những tiếng gà gáy sáng vang lên, cùng với đó là từng tia nắng ban mai xuyên qua song cửa, dọi lên mặt hắn, khiến hắn không thể không tỉnh dây. Bước ra cửa thì thấy trời đang là buổi bình minh, mặt trời từ phía sau núi đang dần dần nhô lên, tỏa ra từng tia nắng ấm áp bao phủ thế gian.
Hắn hít sâu một hơi, lồng ngực căng phồng, cảm thấy thân thể tràn đầy sức sống. Nếu có ai hỏi thời điểm nào thì con người khỏe mạnh nhất, thì câu trả lời vô cùng đơn giản buổi sớm mai. Sau cả một ngày làm việc mệt mỏi, cả Tinh, khí, thần đều chạm đáy, đã là cực hạn của Linh hồn và thân thể rồi. Giấc ngủ ban đêm sẽ bổ sung lại những thứ đã mất kia, thêm vào đó buổi sáng trong ánh mặt trời sẽ có một loại năng lượng gọi là Chí dương linh khí, vô cùng an toàn cho cơ thể con người. Hấp thu nó vào có thể làm cơ thể thêm săn chắc, mạnh mẽ, nhất là xương cốt sẽ càng bền bỉ, dẻo dai, vững chắc.
Hắn hai tay đặt ngang hông, toàn thân các cơ như giao long uốn lượn, chạy chồm lên trông rất dọa người. Từng thức từng chiêu Việt võ đạo được hắn đánh ra một cách chậm rãi, nhưng uy lực cùng độ thành thục cũng tăng dần theo thời gian.
Chiêu thứ mười tám!
Oanh!
Toàn thân hắn xuất hiện từng gợn sóng, các cơ vang lên ầm ầm như biển động, nghe rất là ghê tai.
"Vẫn bị như vậy!"
Hắn cau mày nghĩ, không chút nao núng mà vẫn tiếp tục luyện quyền, mỗi chiêu đánh ra đều mang theo tiếng xé gió vùn vụt, như giao long thét gào.
Một lúc sau hắn rốt cục đánh hết bài quyền này, cảm thấy toàn thân tỉnh táo vô cùng, sức mạnh tràn trề Chân khí cũng gia tăng thêm một đoạn ngắn.
"Giờ thì đến Ma pháp lực. Lâu rồi cũng không luyện tập, hôm nay thử chút phép mới xem sao."
Hắn tập trung suy nghĩ một chút, sau đó hai tay vươn thẳng về phía trước, Ma pháp lực từ trong Ma pháp tâm trào ra, chảy dần theo ma pháp mạch rồi tuôn ra ngoài.
Hỏa cầu thuật, Tam hỏa cầu.
Ba quả cầu lửa nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, nhưng không đợi hắn kịp vui mừng liền xảy ra biến động. Quả cầu ở giữa đột nhiên to lên, cắn nuốt hai quả còn lại, khiến cho hai quả kia dần dần bé tí lại, có khả năng biến mất. Mà thế chân vạc cũng dần có xu hướng sụp đổ, bởi Hỏa pháp thuật này chú trọng ở độ ổn định, ba quả cùng tấn công mới xuất hiện sát thương cao nhất, nếu không thì có khả năng sẽ mất ổn định, nổ tung!
"Nguy!"
Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, ba chân bốn cẳng chui vào trong nhà.
Oành!!!!!
Tiếng nổ vang vọng bốn phía, cùng với đó là từng đợt sóng lửa tràn qua cửa sổ, như thác đổ mà chảy vào nhà. Trần Phong mồ hôi lạnh chảy cuồn cuộn, dùng ma pháp lực hóa thành một bức tường gió phía trước mặt để ngăn cản.
Nhưng vì dùng pháp thuật quá nhanh khiến tâm khiến của hắn rất nhanh bị vỡ nát, sóng lửa nhanh chóng phả vào người hắn, khiến hắn cảm nhận được trận trận nóng rát vô cùng, không nhịn được mà nhảy bật ra sau.
Phừng phừng
Hắn có thể nghe được tiếng lửa cháy ngay phía sau lưng mình, cùng với đó là sự rung lắc dữ dội của mặt đất.
" Lại như vậy nữa, ta đã làm gì sai sao???"
Một lúc sau làn sóng cũng mất đi, hắn rốt cục mới dám đi ra khỏi căn phòng, nhìn ngó xung quanh một chút. Căn nhà nay đã bay đi một nửa, khói bốc mù mịt, từ xa có thể thấy rõ.
"Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?"
Vi Sơn rất nhanh liền chạy đến, sốt sắng hỏi han Trần Phong. Hắn cười ha ha chữa thẹn một chút rồi thuật lại việc vừa xảy ra. Nghe xong trưởng bản khuôn mặt dãn ra, ông ta gật gật đầu đáp:
"Nếu không có việc gì tốt rồi, cháu khi tu luyện nhớ chú ý một chút, không nên ảnh hưởng đến người khác. Còn căn nhà thì.."
"Bác đừng lo, cháu sẽ sửa lại đẹp như cũ."
Trần Phong nói như chém đinh chặt sắt, vô cùng dứt khoát. Đáng lẽ với dáng vẻ này thì ai cũng đều có thể tin hắn, như bây giờ hắn lại mang bộ dạng đen nhẻm, trước trán râu tóc bị đốt cháy không ít, có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi thịt cháy.
Vi Sơn nheo mắt nhìn hắn hồi lâu rồi thở dài một tiếng, quay trở về. Còn hắn cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi, cau mày suy tính tại sao lại có sai lầm như vậy. Hắn nghĩ mãi mà vẫn chưa tìm ra, rốt cục lại phải thử nghiệm. Lần này hắn đi sâu vào trong rừng để thỏa thích ra tay, làm gì thì làm.
Và sáng hôm đó, người dân bản cứ cách mười phút lại nghe thấy một tiếng nổ từ trong rừng phát ra.....
Đến trưa.
Trần Phong từ trong khu rừng đi ra, mồ hôi chảy đầm đìa trên người hắn, da dẻ đen nhẻm như vừa từ trong lò than đi ra nhưng nét mặt lại vô cùng vui sướng. Sau một buổi sáng cực khổ thì hắn cuối cũng nắm được nguyên lí cơ bản của Ma pháp thuật này.
"Thằng ngốc, bây giờ đã sắp giữa ngày, sắp đến mười hai giờ trưa, chí dương chí cương! Ngươi hãy đến chỗ mà ta chỉ dẫn để kiếm Mộc hệ tinh hoa, có vậy thì ta mới có thể nhanh chóng hồi phục."
Trong đầu hắn Khoai liên tục hét lớn, tỏ vẻ vô cùng cấp bách, tưởng chừng sắp cháy nhà đến nơi vậy. Mà Trần Phong cũng đành thuận theo hắn, nhanh chân chạy về bản báo cho Vi Sơn một tiếng, thu dọn ít đồ đạc rồi băng rừng mà đi. Vị trí mà Khoai nói với hắn cũng không quá xa, một giờ đi rừng là đến. Nếu hắn toàn lực chạy thì thời gian có thể rút ngắn đi phân nửa, hoàn toàn có thể đến nơi.
Đoạn đi rừng này ngược lại khá an toàn, bởi Vi Sơn đã cho hắn một túi thuốc bột, bôi thứ này lên người mình có thể tạm thời ẩn đi mùi của mình, hòa cùng núi rừng đại ngàn hoang sơ, các loại yêu thú từ câp năm trở xuống thì hoàn toàn không thể phân biệt được, còn yêu thú cấp bậc Linh cảnh thì chịu, lúc đó phải tùy vào số mệnh sắp đặt mà thôi.
Nửa giờ sau...
Trần Phong bây giờ đang đứng trước một sườn đồi nhỏ, tuy nhỏ nhưng cũng cao đến 20-30 m, cây cối xanh um tùm trên đó, sức sống bừng bừng khiến Trần Phong thoáng chốc cảm thấy khỏe khoắn hẳn ra.
"Đây phải không hả Khoai, ta nhìn nó cũng không có gì đặc biệt."
"Ừ đúng rồi, nhưng sao mà ta cảm thấy có gì đó là lạ nhỉ? Hay là.... không phải, không phải nó, hay là..."
Khoai nhíu mày suy tư, hóa thành một thằng nhóc lúc đi qua lúc đi lại trong Tinh thần hải của Trần Phong.
"Kì lạ, kì lạ...."
Trần Phong cũng chẳng buồn quan tâm đến nó, hắn nhanh chóng trèo lên mô đất, rất nhanh hắn đã lên đến đỉnh.
"Bây giờ chỉ cần cắm đốt tre xuống là được phải không?"
"Ừ, ừ ta nghĩ thế. Hình như có chút kì quái.....KHOAN ĐÃ!"
Đốt tre kêu lên một tiếng, nhưng đã muộn. Đốt tre trong tay Trần Phong đã được cắm xuống, trên thân tre từng cái văn tự kì lạ xuất hiện, giống như một đám giun bò quanh, vừa buồn cười lại vừa trang nghiêm.
"Ta nhớ ra cái này có gì không đúng rồi. Khí tức này là của...."
Hắn còn chưa nói xong thì cả mỏm núi đột nhiên rung lên ầm ầm, tựa như có một trận động đất khổng lồ hủy diệt tất cả vậy. Từng vết nứt to lớn hiện ra chằng chịt, sau đó là từng cái gốc cây cổ thụ mọc lên, như là những cái trụ trời vậy, cao lớn vô cùng, trên thân cây lúc tỏa ra sức sống bừng bừng, lúc lại tràn đầy khí tức chết chóc âm u, vô cùng kì lạ.
"Ta nhớ rồi, khí tức kia là của lão yêu quái Mộc Tinh! Năm đó lão bị Long Quân dùng Đông Sơn thánh địa Đông Sơn Thần Trống đánh thành trọng thương, phải bỏ chạy về phía Tây, trên đường đi vãi ra rất nhiều Thần dịch, Thần huyết, Thần vỏ, Thần cành! Từ đó lại sinh ra vô cùng vô tận các loại yêu quái khác, tuy bị Long Quân chém giết gần hết nhưng vẫn còn không ít con chạy trốn được, lẩn đi mất. Không ngờ ngươi lại gặp được nó, thật may làm sao."
" May cái con khỉ mốc!"
Trần Phong quát lên giận
dữ, nhanh chân rút đốt tre lên, sau đó dùng phong hệ ma pháp phi thân mà đi.
Gràoooooo
Tiếng vang trầm đục từ con quái thú vang lên, tựa như một cái búa lớn đánh lên người hắn, khiến hắn không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi. Trần Phong vô cùng hoảng sợ, thực lực con quái thú này đã đạt đến mức nào mà có thể một tiếng kêu liền chấn hắn phun máu?
" Ta xem nó cũng thường thôi."
"Thường? Là cảnh cảnh giới gì?"
"Dung Linh cảnh."
Khoai nói với một cách nước nhẹ mấy trôi, tựa như không có gì nghiêm trọng.
"Dung, Dung Linh? Là cấp bậc tướng rồi đó!"
Trần Phong nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên, cố gắng chạy hết sức bình sinh. Mà lúc này phía sau lưng hắn thì có vô số cành cây mọc lên, đâm về bốn phía. Cây cối nơi nó đi qua đều liên tục bị héo rũ, khô quắt lại, mất hết sạch sức sống, trở thành một cây chết. Mà con yêu thú nào ở vùng này thì càng thảm, Trần Phong có thể thấy một con yêu thú to cỡ Thiên tượng, yêu thú cấp bốn, vốn là chủ nhân vùng này nhưng nay lại không có chút sức phản kháng, bị cành cây đâm thủng lỗ chỗ, một thân máu thịt bị hút sạch, chỉ để lại một bộ da bọc xương, trông rất ghê người.
"Qúai vật! Mẹ ơi cứu con."
Trần Phong lần này sợ hãi triệt để rồi, miệng luôn niệm kinh phật mong sống an lành, nhưng thực tại vô cùng hà khắc, may ra có Đức chúa trời mới cứu nổi hắn.
Đột nhiên một cái cành cây to như một người trưởng thành nhằm hắn đâm đến, tiếng xé gió vù vù.
Hỏa pháp, Tam hỏa cầu!
Hắn quát lên một tiếng, Ma pháp lực từ tay hắn tuôn ra hóa thành ba quả cầu lửa cháy rừng rực, lơ lửng sau đầu hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, đảm bảo cho hắn chạy thoát.
Oành oành oành
Ba tiếng nổ chát chúa vang lên, cùng với đó là một lực đẩy vô cùng mạnh mẽ đánh lên người Trần Phong, khiến hắn bắn đi như một mũi tên vậy, phút chốc đã đem cành cây kia vứt lại sau mông. Nhưng việc này cũng không khác gì muỗi đốt inox, bởi chênh lệch thực lực giữa hắn và con quái vật kia quá xa, xa đến mức không có gì có thể bù đắp được.
Chỉ thấy phía xa xa một cái cây khổng lồ xuất hiện, khuôn mặt nhìn vào đủ để mọi người đêm gặp ác mộng. Nó chỉ khẽ di chuyển thân mình thôi cũng đủ khiến cho mặt đất rung lên dữ dội, bị xé rách tạo thành những khe hở sâu hoắm, phía dưới có thể thấy được vô số xương trắng, tất cả đều là xương yêu thú. Trần Phong còn có thể thấy được dưới mấy vết nứt đó có một bộ xương khổng lồ, dài đến 20-30 m, xem ra cũng là Linh cảnh cấp yêu thú, bị nó bắt lại rồi ăn thịt.
"Khoai, khoai, ngươi có cách nào không, nó sắp giết ta đến nơi rồi."
"Thằng ngốc, ngươi quá yếu đuối, lúc trước mấy con yêu thú này ta còn xa mới thèm ăn nhé.."
"Kệ mẹ ngươi lúc trước mạnh thế nào, giờ có cái gì có thể bảo toàn mạng sống của ta thì mau nói!!!!"
Trần Phong gầm lên, ý thức trong Tinh thần hải nắm lấy cổ tên nhóc kia mà ném qua ném lại
"Ặc ặc, được rồi, để ta nghĩ đã. Có rồi, ngươi hãy mau Minh tưởng Long Thần Minh tưởng quyết đi!"
Trần Phong không có chút chậm rãi, Tinh thần lực bắt đầu di động, bốn phía trong Tinh thần hải của hắn xuất hiện dị tượng, một vị thần đầu người thân rồng xuất hiện, uy áp khủng bố lan tràn khắp nơi.
"Xong rồi, giờ sao?"
" Ta truyền ngươi một câu thần ngôn, cố gắng nhớ lấy!"
Trên có thánh cung, dưới có ma ngục.
Xa có Thần Ma, gần có yêu nhân.
Bốn phương tám hướng, không chốn nương nhờ.
Một kiếm Thuận Thiên, bình cả thiên hạ!
Trần Phong miệng lẩm nhẩm lấy câu chân ngôn này, mà trong Tinh thần hải hắn vị Thần kia cũng rung động liên tục, chậm rãi vỡ nát ra rồi lại ngưng tụ thành một thanh kiếm, dáng vẻ cổ xưa mà huyền bí, như là đến từ viễn cổ.
Bình cả thiên hạ!
Hắn nhẩm đọc đến câu cuối này thì thanh kiếm cũng phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt, từ Tinh thần hải hắn lao ra, bắn thẳng về phía con yêu quái kia.
"Lạc....Long....Quân"
Con mắt vốn vô hồn của nó đột nhiên bừng cháy lên ngọn lửa màu xanh, giọng nói khàn khàn trầm đục vang vọng cả đất trời.
Nó vung tay lên, bàn tay to không khác gì một ngọn núi lớn áp xuống, khí tràng mạnh mẽ ép cho mặt đất lún xuống, bao gồm cả Trần Phong cũng đang đứng trong đó. Mà Trần Phong sau khi đánh ra một chiêu đó thì toàn bộ Tinh thần lực đều bị tiêu hao sạch sẽ, Tinh thần hải hoàn toàn khô cạn không còn một giọt, ý thức cũng vì vậy mà bị đình trệ, không còn nhanh nhạy như trước nữa.
Xoẹt!
Ánh kiếm phát ra vô cùng chói lóa, mỗi tia sáng tỏa ra liên tiếp đâm nát lớp hào quang bao quanh con quái vật.
"Graooô!"
Con quái vật hét lên một tiếng đầy tức giận, sau ót hư ảnh một cái cây cổ thụ hiện lên, tán cây vươn ra che phủ đến cả km. Sau đó cây cổ thụ đột nhiêu phát ra một thanh âm khủng bố, rồi chui tọt vào trong người con Mộc tinh, khiến khí tức nó không ngừng tăng lên, kéo thẳng tắp tưởng chừng không gì có thể cản lại.
" Dung Linh cảnh, quả nhiên là Dung Linh cảnh. Thằng ngốc, thấy ta nói đúng không?"
Khoai hét lên một tiếng đầy vui sướng, không ngừng nhảy nhót vui đùa, mặc kệ Trần Phong đang sợ run người, ánh mắt chằm chặp quan sát bàn tay khổng lồ đang vỗ về phía mình.
Đến khi khí tức của con quái vật đạt đến đỉnh điểm thì thanh kiếm cũng chém đến, đâm thằng vào mi tâm nó.
Gaooo
Con yêu thú kêu thảm một tiếng, Tinh thần hải bị một kiếm xuyên thủng, đâm từ phía trước ra sau, tạo thành một lỗ hổng rõ ràng. Mà Linh hồn của nó ở trong cũng bị một kiếm đục một lỗ, thân thể khổng lồ nhất thời ảm đạm vô cùng, tưởng chừng lại muốn chết đi.
" Thiếu niên, đây là cơ hội tốt, mau trốn đi! Một chiêu kia cùng lắm chỉ chặn được nó vài chục hơi thở mà thôi. Dù sao nó cũng là Dung Linh cảnh cấp tồn tại, Linh hồn cùng cơ thể dung hợp, thực lực mạnh mẽ khó gì sánh được."
Trần Phong lúc này Tinh thần hải đã hồi phục được một chút Tinh thần lực, vì vậy cũng tỉnh lại. Hắn lập tức đạp cành lá mà đi, phút chốc đã biến mất hút. Mà lúc này con Mộc tinh cũng dần hồi phục lại, ánh mắt của nó đột nhiên phát ra vẻ lăng lệ ác liệt, khí tức cuồng nộ không gì sánh được.
Nó tức giận rồi!
Chỉ thấy bốn phía cành cây đột nhiên rút lại, ngưng tụ dần thành một cái cây cao cỡ 20-30 m, sau đó dần dần hóa thành dáng dấp của một con người.
" Lạc.... Long... Quân.. Khặc khặc"
Nó kêu lên một tiếng quái dị, rồi đột nhiên quanh thân Linh lực phun trào, hóa thành một tia sáng bay vút đi.
Hết chương 62