Nam Xấu Khó Gả

Chương 11: Nuôi sống gia đình qua ngày


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Phương Vân Tuyên chờ đến sáng sớm đẩy xe ra chợ. Hôm qua trở về nhà hắn bắt đầu thu xếp sạp bán hoành thánh. May mà hắn đã mua bếp lò làm hoành thánh từ trong huyện thành, nếu không bữa cơm tối qua của hắn và Phương Thế Hồng sẽ phải ăn bữa thịt nướng dã ngoại rồi.

Suốt đêm hắn dùng xương heo hầm canh, chuẩn bị nhânh bánh và vỏ bánh, còn có thêm tía tô, tôm khô, rau thơm dùng kèm. Sau khi chuẩn bị xong đặt bếp lò lên xe, mọi việc đâu vào đấy rồi mới an tâm đi ngủ.

Người ở đây không quen dùng xương heo hầm nước dùng, Phương Vân Tuyên sau khi mua một cái chân heo lão bản quầy thịt còn tặng thêm ít xương heo mà khách không dùng cho hắn. Ngược lại mấy thứ như tía tô, tôm khô bởi vì thôn Lạc Bình này cách xa biển, thường là thứ gì dính đến hải sản đều đắt đến dọa người, cũng may mà mấy thứ này chỉ là đồ dùng kèm nên không tốn nhiều. Nếu không quán hoành thánh của Phương Vân Tuyên còn chưa khai trương đã phải bù lỗ trước.

Hôm nay là ngày họp chợ, người dân mười dặm quanh đó đều nô nức đến chợ. Phương Vân Tuyên đẩy xe cút kít đi giữa đám người cũng không cần phải hỏi đường, chỉ cần đi theo hướng nào nhiều người tập trung là sẽ đến chợ.

Nói là chợ chứ thật ra nơi đây chỉ là chỗ mấy thôn giao nhau được ước định mà thành, dần dà mọi người tụ tập ở đây trao đổi buôn bán, thế là hình thành cái chợ lớn nhất gần đây.

Phương Vân Tuyên theo dòng người đi vào tìm một gốc đại thụ dừng xe dưới gốc cây, hắn lấy hai hòn đá cố định bánh xe rồi nhìn xung quanh thấy không bừa bãi lộn xộn mới bày quầy ngay trên xe.

Vì để tiết kiệm củi lửa trong bếp lò không hề đốt lửa. Phương Vân Tuyên ngồi phía cuối xe đẩy, dùng một miếng gỗ chắn lại làm thành cái bàn. Trên miếng gỗ chắn phủ thêm một tấm vải bố viết mấy chữ trên đó, lấy thêm các đồ dùng kèm, đặt nhân và vỏ bánh trong tầm tay, bố trí thỏa đáng mới thông lò đốt bếp, đặt nồi đồng lên đun nước dùng cho sôi sùng sục.

Cái nồi đồng này là Phương Vân Tuyên tìm
thợ thủ công làm, giống như loại nồi dùng nấu lẩu uyên ương* ở hiện đại. Trong nồi chia thành hai bên, một bên là nước trong, bên kia là canh loãng hôm qua dùng xương heo hầm. Bên này dùng để nấu hoành thánh, nước canh bên kia làm nước dùng. Sau khi múc hoành thánh đã nấu chín ra rắc thêm ít tía tô, rau thơm và tôm khô lên, lại rưới thêm ít dầu mè, chén hoành thánh đã sẵn sàng bưng ra đón khách.

(*Lẩu uyên ương: món cay xuất phát từ Tứ Xuyên, nồi lẩu chia làm hai ngăn, nấu hai bên nước dùng)

Tất cả đã sẵn sàng, tiếp theo chỉ còn chờ khách tới cửa.

Đời trước Phương Vân Tuyên cũng không mở quán, đây cũng lần đầu tiên, giống như cô nương lần đầu ngồi kiệu hoa vậy. Đợi một hồi lâu không thấy ai đến, lão bá bán đồ ăn bên cạnh hắn lại thấy người tới mua nườm nượp, một nồi đồ ăn nhanh chóng nhìn thấy đáy, mà bên này hắn còn chưa mở hàng được cho ai.

Phương Vân Tuyên sốt ruột nhìn trái ngó phải, cuối cùng mặt dày hét to: “Hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều nóng hổi đây!”

Rao vài tiếng cuối cùng cũng có người nhìn, nhưng lại chẳng có ai bước đến ăn. Phương Vân Tuyên nóng mặt đến đỏ bừng, xấu hổ ngượng ngùng. Nếu một chén cũng không bán được thì chẳng phải là mất mặt lắm sao. Đừng nói chứ, trên đời này làm gì có hàng quán dầu mỡ mắm muối nào mà không phải mở hàng đâu.

Lại đợi hồi lâu một đại tẩu dắt theo bé gái đi ngang qua quán hoành thánh. Bé gái nhao nhao đòi ăn, đại tẩu dỗ mãi vẫn không được đành phải dừng lại hỏi Phương Vân Tuyên: "Cái này bao nhiêu tiền một chén?”

Coi như có người rồi. Phương Vân Tuyên nở nụ cười, đại tẩu hoảng sợ lùi lại một bước, tiện tay kéo con gái dỗ dành: “Chúng ta không ăn ở đây được không? Nương nhìn 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện