Nam Xấu Khó Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Phương Vân Tuyên không biết đại họa sắp gần tới, ngày ngày vẫn như cũ hối hả kiếm sống. Sau khi dọn quán thì về nhà chăm sóc Phương Thế Hồng, nấu nướng hầu hạ ông trong cuộc sống hàng ngày, bận rộn đến mức không có thời gian rảnh rỗi.

Ngày đêm luân phiên, thời gian thấm thoát trôi qua. Đảo mắt lại qua nửa tháng, thời tiết dần lạnh hơn, nước đã đóng băng, thở ra thôi đã thành khói trắng. Phương Vân Tuyên đẩy xe về nhà chỉ cảm thấy mình và đất đá khắp núi đồi giống nhau sắp bị đông cứng.

Thời tiết rất lạnh, phòng thiên lại chất chồng không ít tạp vật. Phương Vân Tuyên không dám đốt lò trong phòng sợ cháy, thế là chuyển Phương Thế Hồng về nhà cỏ của mình. Nơi đó có một cái giường sưởi, đốt lên thì căn phòng không còn lạnh nữa. Phủ than vụn lên, lại che kín lửa thì giường sưởi sẽ nóng suốt cả ngày. Như vậy Phương Vân Tuyên sẽ yên tâm để Phương Thế Hồng ở nhà, còn mình thì ra ngoài bán hoành thánh.

Vào nhà ấm áp một hồi Phương Vân Tuyên mới cảm thấy như đã sống lại. Hôm nay tinh thần Phương Thế Hồng không tệ ngồi dựa vào giường sưởi nhìn Phương Vân Tuyên làm việc. Trong miệng mặc dù mắng hắn làm nhục giới văn học, mất hết thể diện của người đọc sách, nhưng trong lòng lại rất áy náy. Nếu như không mắng hắn Phương Thế Hồng chỉ sợ mình sẽ khóc rống lên bất cứ lúc nào.

“Cả ngày kiếm tiền, làm gì còn bóng dáng người đọc sách nữa chứ? Giống hệt như dây xâu tiền.”

Phương Vân Tuyên cúi đầu gạt đồng tiền trong rổ nghe vậy mỉm cười, ngón tay dừng một chút rồi lại tiếp tục đếm.

Phương Thế Hồng cảm thấy lòng như bị kim đâm, rốt cuộc vẫn rớt nước mắt nhưng lại không dám để Phương Vân Tuyên nhìn thấy, lén lút trốn trong chăn lau đi.

Đếm tiền xong Phương Vân Tuyên đi nấu cơm. Hắn đã tích góp được hai xâu tiền, qua mấy ngày nữa sẽ gom được đủ năm lượng bạc, trước năm mới là bọn họ có thể dọn lên huyện thành ở rồi.

Thời tiết rét lạnh, Phương Vân Tuyên muốn nấu lẩu, thịt kho tàu, sườn hầm đậu que, thêm thịt viên, bún tàu, hấp chung với nhau là thành một nồi lẩu nóng hầm hập.

Hắn đang cắt rau vào nồi, vừa thấy đã chín thì nhũ mẫu bế Nam ca nhi đi tới, vừa thấy Phương Vân Tuyên đã than thở: “Sửu thiếu gia, ngài mau dỗ đi, Nam ca nhi ầm ĩ cả ngày nay rồi, cứ nhất quyết phải đi tìm ngài, nô tỳ cũng hết cách rồi.”

Nam ca nhi đã giãy khỏi ngực nhũ mẫu, lạch bạch chạy tới đâm sầm vào ngực Phương Vân Tuyên, cất giọng mềm nhũn gọi: “Phụ thân.”

Phương Vân Tuyên nhũn hết cả người. Hắn thích trẻ con, thích đến mức không kiềm chế nổi, tiếc là đã định trước hắn không thể có con của chính mình. Cho nên chỉ cần thấy trẻ con đáng yêu hoạt bát là
trong lòng cứ nhũn cả ra, huống chi đứa bé trước mặt này lại còn gọi hắn là phụ thân.

Hắn dang tay ôm lấy Nam ca nhi cười hỏi: “Nhớ phụ thân à?”

“Nhớ ạ!”

Nam ca nhi đáp đến giòn tan thanh thúy, ngọt ngấy chết người, nói xong một câu thì há miệng gặm quai hàm Phương Vân Tuyên một cái. Phương Vân Tuyên thỏa mãn không gì sánh được ôm chặt Nam ca nhi, cũng hôn chụt chụt lên khuôn mặt trắng nõn của bé.

Nam ca nhi vừa cười vừa đùa lăn lộn trong lòng Phương Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên sẵn lòng cưng chiều bé, mặc cho bé làm ầm ĩ. Một hồi sau mới nhớ ra mình còn chưa làm cơm, vội vàng quay đầu lại nhìn cái nồi. Lúc xoay người lại chỉ thấy bên cạnh cái bếp có bóng người mặc xiêm y hồng nhạt lướt qua. Phương Vân Tuyên nhìn thẩy rõ ràng là Thư Mặc.

Trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu, hằng ngày hắn nấu cơm ở chỗ bờ tường phía sau nhà cỏ ngoại trừ hai ngày đầu có Phùng lão hán và Từ thị đến nói móc nói mỉa thì từ đó về sau không còn ai bước tới nữa. Thư Mặc đến đây muốn làm gì? Không giống như đến tìm hắn, chẳng lẽ là chỉ vì muốn xem hắn làm món gì thôi sao?

Đoán già đoán non một hồi cũng không có manh mối, đến cạnh nồi thì thấy nồi đã bị động vào, nắp nồi không đậy kín chỉ tùy tiện gác lên nồi, hơi nóng bên trong đã bay đi cả.

Phương Vân Tuyên lập tức nhíu mày. Cái nồi này nhất định đã bị kẻ khác động vào. Hắn nấu cơm rất có trình tự: khi nào thả đồ ăn vào, khi nào nhắc nồi, thậm chí đậy nắp trên nồi bao lâu, là đậy kín hoàn toàn hay chỉ đậy một nửa hắn đều có cách làm của riêng mình. Cho dù người khác chỉ động tí tẹo thôi thì Phương Vân Tuyên cũng có thể lập tức phát hiện ra ngay.

Hắn múc đồ ăn trong nồi ra rồi giao lại Nam ca nhi cho nhũ mẫu dỗ bé về phòng trước. Nam ca nhi lại ầm ĩ một hồi Phương Vân Tuyên đành phải hứa là lát nữa sẽ lại chơi. Nam ca nhi lúc này mới hài lòng dặn Phương Vân Tuyên phải giữ lời rồi mới chịu đi theo nhũ mẫu.

Phương Vân Tuyên bưng đồ ăn nhớ tới cảnh tượng vừa rồi càng nghĩ càng thấy không ổn. Mấy 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện