Nam Xấu Khó Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Đỗ Ích Sơn chia kế hoạch làm hai bước. Bước đầu tiên chính là gây dựng sự nghiệp, dựa theo ý của y là trước mở mua bán trên biển. Bọn họ có cảng là rất thuận lợi, trước mua hai chiếc thuyền tới thử xem cùng nước ngoài mua bán, đi đường thuỷ giúp vận chuyển hàng hóa, hoặc là buôn bán tơ lụa, mang hàng đi lên đất liền bán đều là khả thi.

Bước thứ hai chính là thành lập gia đình, Đỗ gia trang này Đỗ Ích Sơn không muốn ở lâu trụ. Lần này hoàng đế phong thưởng Đỗ Ích Sơn một ngọn nón ở ngoài phủ Quảng Ninh. Đỗ Ích Sơn phái người nhìn thử nói là phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, đỉnh núi phập phồng cũng không cao, gần đó giao thông tiện lợi, vô cùng thích hợp để ở. Đỗ Ích Sơn muốn ở nơi đó xây một tòa sơn trang, trồng một ít cây ăn quả, lại mở một trang trại nuôi ngựa. Ngày sau nuôi ngựa làm ruộng, lại tìm một người yêu tri tâm làm bạn. Ngày tháng sau này hẳn là cũng sẽ không quá khổ sở.

Đám người Vi Trọng Ngạn nghe thấy khát khao không thôi, ngày lành dường như ở ngay trước mắt, một đám đều vui như hoa nở.

Đỗ Ích Sơn làm người cẩn thận, biết những kế hoạch này thỉnh thoảng là không đuổi kịp biến hóa. Tất cả đều chờ đến lúc thật sự tiến hành mới có thể biết được kết quả, lúc này vui vẻ còn quá sớm. Y nói ngọn nguồn rồi để cho mọi người đi nghỉ ngơi, cho đoàn người nghỉ mười ngày để cho bọn họ nghỉ ngơi đàng hoàng. Sau mười ngày chính thức bắt đầu bận việc, ai cũng đừng nghĩ muốn lười biếng.

Lão Lục sờ sờ cằm trơn bóng, trong ánh mắt đều là hưng phấn: “Huynh đệ đồng lòng tát biển Đông cũng cạn. Có tiền mọi người cùng kiếm, ai lười biếng thì biến đi!”

Mọi người cùng kêu lên phụ họa: “Chính là lý lẽ này, kiếm nhiều chút bạc, lại cưới mấy thê tử, ngày tháng thật đẹp!”

“Phi! Dáng vẻ ngươi như vậy còn muốn cưới mấy người? Có một người đồng ý gả cho ngươi đã không tệ rồi!”

Mọi người đều vui vẻ nói chuyện cũng càng nói càng không đứng đắn, cười đùa thành một đoàn.

“Hầu gia!”

Ngoài cửa có người gọi một tiếng, đi theo tiến vào là một gã sai vặt. Gã đi đến trước mặt Đỗ Ích Sơn lộ vẻ khó khăn, thở hổn hển một hồi cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh.

Lão Lục chướng mắt nhất chính là một đại nam nhân mà ngượng ngùng xoắn xít, y là người thích nói giỡn, thích nhất đùa giỡn với người khác. Y lắc lắc eo đi đến trước mặt gã sai vặt kia học bộ dáng xoắn xít của gã một hồi làm cho cả phòng nhìn đều cười phát điên lên.

Lão Lục vốn dĩ trưởng thành có một gương mặt dài, vừa gầy
vừa nhọn như thanh đao. Y vừa làm mặt quỷ cả khuôn mặt nhăn nhúm lại, ngay cả gã sai vặt kia đều không chịu nổi bụm miệng vui vẻ đứng lên.

Đỗ Ích Sơn ho một tiếng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Gã sai vặt vội vàng thu khuôn mặt tươi cười lại cúi đầu đáp: “Di nãi nãi nổi giận, sáng sớm đã náo loạn mang đồ đạc trong phòng đều ném đi. Bọn hạ nhân dỗ dành như thế nào cũng không được, gia gia quản gia mời ngài mau đi xem một chút.”

“Di nãi nãi nào?”

Di nương Đỗ gia rất nhiều, Đỗ Ích Sơn cũng không nhớ rõ phụ thân mình nạp mấy thị thiếp vào nhà.

“Là Hứa di nãi nãi.”

Đỗ Ích Sơn gật đầu, y ngược lại có chút ấn tượng. Vị Hứa thị di nương này thủ đoạn rất lợi hại, mẫu thân của mình còn chưa vào cửa trước thì bà chính là nha hoàn thông phòng của phụ thân. Khi đó bà đã có thai, sau một ngày mẫu thân gả đến đây thì bà bụng to đến hành lễ với mẫu thân.

Ân oán của thế hệ trước Đỗ Ích Sơn không muốn nhắc lại, vật đổi sao dời, phụ mẫu đều đã không còn ở trên đời. Hiện giờ lại tranh cãi vì cơn giận không đâu cũng quá nhàm chán.

Đỗ Ích Sơn đi theo gã sai vặt, vòng qua hai cái sân vào hậu trạch.

Hoa rủ xuống trên cửa lại là một trời đất khác, nửa tòa nhà trước của Đỗ phủ xây rộng lớn đại khí, cao đường nhà cao cửa rộng, vô cùng rộng mở. Nội trạch phía sau thì sửa chữa tinh xảo, xinh đẹp nho nhã, nơi chốn lộ ra vùng sông nước dịu dàng tú lệ phong tình.

Mẫu thân mất chính phòng hiện giờ không có người ở, Đỗ Ích Sơn dừng lại ở trước cửa chính phòng một lát mới đi về phía Đông Khóa Viện bên cạnh. Đông Khóa Viện xây ở bên cạnh thủy tạ, sân nho nhỏ dựa vào hồ nước có trồng hoa và cây cảnh. Khi hoa quế nở trong viện tràn đầy mùi thơm ngào ngạt.

Còn chưa vào cửa viện đã nghe thấy tiếng bên trong chửi bậy. Đỗ Ích Sơn đứng trước cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy một bà lão khoảng năm mươi tuổi đứng ở trong phòng, tay vỗ cánh cửa, tiếng mắng vô cùng khí thế: “Ai cũng đừng cản ta, ta muốn đến mộ phần lão gia khóc. Còn có thiên lý hay không, hắn đã trở về hai ngày mà ngay cả cửa phòng ta cũng không vào. Di nương thì làm 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện