Nam Xấu Khó Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Chưa từng có người dám làm càn với Đỗ Ích Sơn như thế. Vi Trọng Ngạn trợn mắt há hốc mồm nhìn Phương Vân Tuyên lôi kéo tay áo Đỗ Ích Sơn, giống như đứa trẻ vui vẻ lôi kéo nói dong dài những việc vặt của mình. Phương Vân Tuyên say, Vi Trọng Ngạn biết, nhưng Đỗ Ích Sơn nên tỉnh táo chứ. Bình thường vị Tướng quân này cho tới bây giờ đều đều là một gương mặt lạnh. Vi Trọng Ngạn đi theo Đỗ Ích Sơn mười mấy năm dường như chưa bao giờ nhìn thấy y cười qua. Nhưng lúc này đối mặt với Phương Vân Tuyên làm càn thì trên mặt Đỗ Ích Sơn lại lộ ra một nụ cười thản nhiên, thật sự làm Vi Trọng Ngạn cho rằng mình thấy quỷ.

Đỗ Ích Sơn không có nhận thấy mình có gì thay đổi, trong lòng vui vẻ. Y hứng thú bừng bừng nghe Phương Vân Tuyên nói chuyện. Mặc dù là lời say nhưng cũng là lời nói thật. Khi Phương Vân Tuyên tỉnh táo chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không lộ ra biểu cảm như vậy, lại càng sẽ không làm càn nói với y như thế.

Đỗ Ích Sơn kêu Vi Trọng Ngạn trở về nghỉ ngơi, còn y ở lại Thực Cẩm lâu chăm sóc Phương Vân Tuyên. Vi Trọng Ngạn đi rồi Vương Minh Viễn cũng muốn dẫn Nam ca nhi đi phòng ngoài. Nam ca nhi dỗ như thế nào cũng không đi, ăn vạ ở trong ngực Đỗ Ích Sơn nhất định phải ngủ chung một chỗ với y.

Vương Minh Viễn khó xử, lần đầu tiên nhóc thấy Đỗ Ích Sơn nên thật sự lo lắng giao Nam ca nhi cho y, dỗ một hồi Nam ca nhi chết sống không thuận theo. Bất đắc dĩ đành phải để Nam ca nhi lại, còn mình đi ra phòng ngoài nghỉ ngơi.

Đỗ Ích Sơn canh Phương Vân Tuyên cả đêm, Nam ca nhi cũng ở bên cạnh y cùng canh. Lúc này Phương Vân Tuyên đã yên tĩnh lại, nhắm lại hai mắt nặng nề ngủ say. Nam ca nhi thức một lát cũng mệt mỏi, Đỗ Ích Sơn ôm bé nằm bên cạnh Phương Vân Tuyên dỗ bé ngủ, còn mình nửa dựa nửa nằm vào đầu giường cũng mơ mơ màng màng ngủ.

Phương Vân Tuyên ngủ một giấc chính là ba ngày, dọa cho mọi người sợ không nhẹ vội vàng mời ông lang trung đến bắt mạch một lần nữa. Ông lang trung nói không có việc gì, chỉ là quá say thôi, lại uống thêm mấy chén thuốc, uống nhiều nước canh một chút thì tốt rồi.

Mọi người lúc này mới an tâm tiễn ông lang trung đi, người đi thu xếp đồ ăn, người đi nấu thuốc.

* * *

Trong ba ngày này Đỗ Ích Sơn vất vả ngày đêm không thể nghỉ ngơi yên ổn, vẫn luôn ở bên cạnh Phương Vân Tuyên. Huynh đệ trong quân một đường đến Quảng Ninh nghe nói Phương Vân Tuyên bị bệnh tất cả đều từ Đỗ gia trang chạy tới Thực Cẩm lâu thăm hỏi. Đỗ Ích Sơn chăm sóc Phương Vân Tuyên rất cẩn thận, uống canh đút thuốc, tắm rửa lau mình đều tự tay xử lý. Mọi người mới nhìn thấy rất ngạc nhiên, sau đó lại nhìn thấy nhiều nên mỗi người đều nếm ra chút tư vị, đều hiểu được Tướng quân bọn họ sợ là thật sự động lòng.

Mọi người
đều vui vẻ, chỉ có Vi Trọng Ngạn than thở nói với lão Lục: “Vậy... vậy là không thành rồi.”

Lão Lục kỳ quái hỏi: “Cái gì không thành?”

“Hầu gia và Vân Tuyên đều là nam nhân, sao có thể ở bên nhau!”

Lão Lục vuốt trán cười nói: “Ta nói ngươi lo chuyện bao đồng, ngươi còn không tin.”

Vi Trọng Ngạn sốt ruột: “Bọn họ một người là ta kính trọng nhất, một người khác ta đã xem hắn như huynh đệ ruột, sao ta lại lo chuyện bao đồng? Sao có thể không quan tâm chứ? Bọn họ nếu như thật sự muốn ở bên nhau không làm cho người đâm cột sống mắng sao?”

Lão Lục càng thêm buồn cười: “Lạ thật, ta nhớ đương kim vạn tuế còn nuôi mười mấy nam sủng mà, cũng có nhiều quan viên triều đại này yêu thích nam phong. Tại sao đến Hầu gia chúng ta ngươi ngược lại chuyện bé xé to lên chứ?”

Vi Trọng Ngạn xì một tiếng khinh miệt: “Ngươi cũng biết đó là nam sủng, nam nhân nuôi. Ngươi nghe cái từ này một chút không cảm thấy làm cho người ghê tởm sao? Ngươi có thế để cho huynh đệ ruột của ngươi bị người chỉ vào mũi mắng là nam sủng dựa vào nam nhân nuôi không?”

Lão Lục nghe xong lời này không khỏi cũng nhíu mày: “Hầu gia chúng ta không phải là người như vậy. Vân Tuyên đi theo y không chịu uất ức.”

“Sao không chịu uất ức? Hầu gia có thể cả đời không cưới vợ sao? Chúng ta trở về mới mấy tháng mà bà mối tới cửa làm mai đều sắp đá gãy cánh cửa Đỗ gia trang.” Sắc mặt Vi Trọng Ngạn nghiêm trọng buồn bã nói: “Cưới vợ sinh con ai cũng không chạy khỏi đường này. Danh vọng của Hầu gia ở trong phủ Quảng Ninh càng lúc càng lớn, về sau quyền quý đến cầu hôn cũng sẽ càng ngày càng nhiều, khó tránh khỏi có lúc không từ chối được. Cho dù không cưới vợ thì đưa về mấy thị thiếp là khẳng định không tránh được. Ngươi để cho Vân Tuyên tranh sủng với một đám đàn bà sao? Vậy mà còn nói không uất ức?”

Lão Lục đen mặt, quan hệ giữa y và Phương Vân Tuyên mặc dù không thân bằng Vi Trọng Ngạn. Nhưng y thích con người Phương Vân Tuyên, sảng khoái phón khoáng, là một nam nhân tốt đường đường chính chính, để cho hắn trải qua cuộc sống như Vi Trọng Ngạn đã nói thì lão Lục đều cảm thấy uất nghẹn, cũng thấy không đáng giá thay Phương Vân Tuyên, đối với nam nhân điều này vô cùng nhục nhã, so mất đầu còn khó chịu hơn.

Hai người tính kế cả đoạn đường, đến Đỗ gia trang Vi Trọng Ngạn mới dừng câu chuyện. Đỗ phủ khó giữ bí mật, nếu nhiều người biết lời này thì phải nuốt vào trong bụng, cũng không thể lộ ra một chữ.

Lần này hai người bọn họ là phụng lệnh của Đỗ Ích Sơn về phủ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện