Nam Xấu Khó Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Con đường phía trước bị cản trở, không có nguồn nước, buổi tối lại có côn trùng độc quấy nhiễu. Đại quân Đỗ Ích Sơn đã đến đường cùng.

Chúng tướng thương nghị bây giờ không còn cách chỉ có lui binh.

“Không được! Ông đây đánh năm trận như vậy vẫn chưa từng bị bại, vậy mà bị một con lạch và mấy côn trùng sợ tới mức lui binh? Ném không nổi người kia!”

“Nước trong doanh trại chỉ đủ ăn dùng mấy ngày, còn có những côn trùng đó đánh không chết, phòng không được bay đến cắn người, không công được sông. Chúng ta nếu cứ ở lại chỗ này chỉ có chờ chết, ngươi nói không lui binh còn có thể làm gì chứ?”

“Việc này... dù sao không thể lui!”

Thương nghị một hồi chúng tướng bên nào cũng cho là mình phải, chia hai phe cãi nhau thành một đoàn.

Đỗ Ích Sơn nhìn Lý Trung, Lý Trung cười khổ một tiếng lắc đầu với Đỗ Ích Sơn.

Lần này Nam chinh hoàng đế ủy thác kỳ vọng cao. Nếu như không công phá được Thiên vương phủ, bắt được Tiêu Quan Thành thì chỗ hoàng đế sợ là sẽ không chịu để yên. Cho dù lui binh về triều bọn họ cũng không có trái cây ngon để ăn, nhẹ thì nói bọn họ trị quân bất lợi, hỏi tội bị phạt. Vạn nhất hoàng đế tức giận đưa bọn họ cho những người khai đao vấn trảm cũng rất có khả năng.

Đỗ Ích Sơn quát mắng chúng tướng: “Tất cả đều câm miệng! Lúc này không nghĩ cách làm sao thoát vây còn muốn ở chỗ này đấu võ mồm phải không? Uổng cho các ngươi đều là lão tướng nhiều kinh nghiệm trên sa trường, bại trận một lần đã lộ ra sắc mặt cỡ này. Sau lưng còn ồn ào túi bụi, có ích gì với chiến sự không? Các ngươi còn có mặt mũi nào ăn bổng lôc của triều đình chứ?”

Chúng tướng lập tức im lặng, tất cả đều cúi đầu. Đúng vậy, lúc này nói những lời vô dụng này thì được gì, vẫn là nghĩ biện pháp khả thi mới là thật. Bọn họ ở chỗ này nói nhao nhao không phải uổng công chậm trễ thời gian sao.

Đỗ Ích Sơn suy nghĩ một lúc lâu. Nếu không thể lui binh, kế duy nhất chỉ có chọn tuyến đường đi nơi khác, nghĩ biện pháp vòng qua sông Yến Xích, đánh tới bờ bên kia.

Tô Mật nghe xong Đỗ Ích Sơn nói không khỏi lắc đầu liên tục, mày nhăn nhíu lại nói: “Nếu muốn vòng qua sông Yến Xích, trực tiếp tới Tây Ngạn cũng không phải không có khả năng. Chỉ là...”

Chúng tướng nghe nói có đường khác ra tất cả đều tinh thần tỉnh táo, sôi nổi trách mắng: “Có đường khác có thể trực tiếp lấy Thiên vương phủ, Tô tướng quân tại sao không nói sớm? Hại chúng ta tổn binh hao tướng, ăn mệt lớn như vậy.”

Tô Mật vội vàng đứng lên giải thích: “Không phải ta không nói. Chỉ là con đường kia cũng là một đường chết, so với cường công sông Yến Xích còn muốn hung hiểm hơn. Ta có nói hay không cũng không có gì khác biệt.”

“Lời này sao có thể nói như vậy? Chúng ta đều là nơi khác tới, chỉ có Tô tướng quân thường trú ở Nam Cương hiểu rõ phong thổ dân tình nơi này nhất. Có chuyện gì ngươi cũng phải nói chi tiết chúng ta mới có thể thương nghị đối sách mới đúng.”

Tô Mật thở dài, đành phải nói rõ ràng: “Sông Yến Xích đi ngang qua Nam Cương, nối liền nam bắc. Nếu muốn vòng qua chỉ có từ dưới bơi lội qua chỗ kém cỏi. Lai đi lên ba ngày từ phía tây nam, nhưng đến một chỗ khúc cong nơi đó nước cạn nhất, đường sông cũng hẹp. Lúc trời không mưa đại quân chỉ cần chạy xuống nước có thể thông hành.”

Không đợi hắn nói xong đã có quan tướng vội la lên: “Vậy còn chờ cái gì? Đi qua từ nơi đó đến sông Tây Ngạn tự nhiên có thể tìm được nguồn nước. Tiêu Quan Thành cũng sẽ không bỏ độc ngay cả nước suối nhà mình chứ.”

Tô Mật lắc đầu nói tiếp: “Không thể thực hiện được! Nếu có thể đi
thì mấy lần triều đình phái binh cũng sẽ không bất lực trở về.”

Chúng tướng vội hỏi nguyên nhân. Tô Mật cười khổ một tiếng thở dài: “Nếu muốn từ khúc cong đi qua sông phải qua cốc Dược vương. Cốc Dược vương cũng không phải là nơi tốt. Nơi đó rừng cây dày đặc, chướng khí mọc lan tràn, người thường đi vào hít thở đều sẽ bị chướng khí hạ độc. Tính tình cốc chủ càng cổ quái, không cho người ngoài vào cốc. Trong cốc che kín cơ quan mai phục, còn có vô số rắn độc, mãnh thú. Thường là người tự tiện xông vào cốc Dược vương không có một người có thể sống sót đi ra. Người Nam Cương nhắc tới cốc Dược vương còn muốn sợ hãi hơn nhắc tới điện Diêm vương. Muốn đi qua từ nơi đó tuyệt đối không được, không được.”

Đỗ Ích Sơn cân nhắc lợi hại, hỏi Tô Mật: “Trong cốc Dược vương kia có bao nhiêu người?”

“Không biết. Người trong cốc cũng không tiếp xúc với người ngoài, chỉ có vô số tin đồn truyền đến tranh cãi, nói cốc chủ nơi đó am hiểu kỳ hoàng thuật, có thể rải đậu thành binh, hô mưa gọi gió, còn tinh thông binh pháp, là vị cao nhân thế ngoại. Về phần trong cốc có bao nhiêu người, trong cốc có hình dạng gì lại không có một người nào có thể nói rõ.”

Đỗ Ích Sơn như tin như không, lại hỏi: “Tin vỉa hè, hơn phân nửa có mập mờ. Không biết Tô tướng quân có từng phái người vào trong cốc thăm qua chưa?”

Tô Mật sửng sốt, cốc Dược vương bị người truyền vô cùng kỳ diệu, người thường vừa nghe đã dọa sợ trụ. Mấy lần trước triều đình phái tướng lạnh tới tấn công Nam Cương chỉ bị côn trùng độc của Tiêu Quan Thành dọa một cái đã sợ tới mức mất hồn, nghe hắn nói đến chuyện vào cốc Dược vương ngay cả thử cũng không dám thử đã xin chỉ triệt binh, giống như bị quỷ đuổi trốn về kinh thành.

Lại nói tiếp, hắn ở Nam Cương nhiều năm như vậy cũng bị lời đồn hù dọa, hoàn toàn đã quên lời mắt thấy mới là thật.

Không khỏi lộ vẻ mặt xấu hổ đáp: “Không có.”

Đỗ Ích Sơn tinh tế cân nhắc. Bây giờ công thành không phá, lại có cô trùng độc quấy nhiễu. Cứ hạ trại ở chỗ này tình huống chỉ biết càng kéo càng không xong.

Đám lính thương vong nghiêm trọng, ngay cả nước sạch cũng sắp không có uống. Lúc này đã là tháng bảy thời tiết nóng bức, cứ kéo dài như vậy một khi hết nước uống lòng đám lính sẽ sinh bất mãn, không thể không tạo phản.

Cùng với ở đây chờ chết không bằng chọn tuyến đường đi cốc Dược vương. Thứ nhất có thể né tránh côn trùng độc, thứ hai cũng có thể tìm kiếm nguồn nước mới. Quan trọng nhất là nếu thông qua cốc Dược vương được là có thể trộm vượt qua sông Yến Xích, trực tiếp đi vào hang ổ Tiêu Quan Thành. Sau đó thần không biết - quỷ không hay đánh y một cái trở tay không kịp.

Lập mưu kế xong, Đỗ Ích Sơn nhẹ nhàng chấm chấm bàn cát, lập tức hạ lệnh nói: “Tư Mã tướng quân, ngươi mang một đội tinh binh canh giữ nơi này, doanh trại không hủy. Tất cả quân nhu đều ở lại nơi này, làm bộ như đại quân không có rút lui, dùng thủ thuật che mắt lừa gạt Tiêu Quan Thành bờ bên kia. Ta cùng với binh tướng còn lại lặng lẽ rút lui đi về phía nam cốc


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện