Nam Xấu Khó Gả

Chương 7: Đầu đường gặp nạn


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Huyện Lạc Bình là biên cương phía bắc của nước An, không thể nói là giàu có đông đúc nhưng cũng là áo cơm không phải lo. So với mấy huyện thành lân cạnh thì dân chúng nơi này sống tốt hơn nhiều.

Trong huyện Lạc Bình náo nhiệt phồn hoa, nơi này là huyện thành lớn nhất tính từ biên quan tiến vào quan nội, thương mậu rất phát triển, cửa hàng mua bán cũng nhiều. Phương Vân Tuyên đi một chút lại dừng, đi được khoảng hơn mười cửa hàng.

Cuối cùng bị đuổi đến một cửa hàng, là một cửa hiệu tơ lựa. Chưởng quầy là một nam nhân trung niên mặt dài, nghe xong ý định đến đây của Phương Vân Tuyên thì lập tức thu lại bộ mặt tươi cười: “Nơi này của chúng ta không thiếu người làm, ngươi có thể đến nơi khác hỏi thử!”

Phương Vân Tuyên đi đến mười nơi, nơi nào cũng chê hắn xấu xí, vừa nhìn đã thấy chán ghét; hơn nữa nghe hắn nói không phải tới mua đồ mà là tới tìm công việc thì làm gì còn thái độ hòa nhã nữa chứ. Khách khí một chút thì nói là không thiếu người làm, không khách khí thì lấy chổi đuổi người.

Phương Vân Tuyên đi từ giữa ngọ (12h) đến giờ trời đã qua giờ thân (15-17h), lại đi thêm chút nữa thì trời sẽ tối mà vẫn không tìm được nơi nào đồng ý nhận hắn vào làm, đừng nói kiếm tiền, tối nay ăn gì còn chưa biết đâu.

Phương Vân Tuyên hơi gấp gáp, kiếp trước chưa bao giờ hắn bi thảm như vậy, cầu xin khắp nơi, gặp trắc trở đủ đường, cảm giác này thật đúng là không dễ chịu.

Phương Vân Tuyên đè cơn khó chịu trong lòng cười nói với chưởng quầy: “Ta biết viết biết tính, cũng chịu khổ được. Chưởng quầy cứ tùy ý giao việc gì ta cũng làm được.”

Chưởng quầy hừ hừ cười cười với tiểu nhị ngoài quầy: “Có nghe thấy không? Hắn biết viết biết tính, đây là muốn cướp bát cơm của ta đây mà!” Gã quay đầu lại vẻ mặt đã thay đổi, đánh giá Phương Vân Tuyên từ trên xuống dưới, nhìn từ y phục đến đầu tóc, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên mặt hắn.

Phương Vân Tuyên mặc bộ bố y rách nát, dưới chân mang đôi giày rơm, bên hông buộc dây lưng vải bố, đường chỉ trên cổ tay áo sút ra đã phai màu, lộ ra xơ vải màu trắng. Dáng vẻ ăn mặc này không giống người biết chữ mà giống một nông phu mới từ đồng ruộng trở về hơn.

Đặc biệt là gương mặt xấu xí này, chậc chậc, thật đúng là dọa người. Người nhát gan mà nhìn thấy hắn trong đêm tối không hù chết mới là lạ. Đừng nói bọn họ không cần người, cho dù có mướn người cũng không mướn người như hắn.

Chưởng quầy càng nhìn càng không vừa mắt, phất tay như xua ruồi bọ: “Đi đi, đã nói là không thiếu ngươi, đi nhanh đi!”

Phương Vân Tuyên còn chưa từ bỏ ý định, đứng cách quầy cầu xin chưởng quầy: “Ta
thật sự chịu được khổ cực, làm công, làm tạp dịch, cái gì ta cũng làm.”

Chưởng quầy lui về phía sau một bước, càng không kiên nhẫn nói: “Ngươi... ngươi cút xa một chút, ta thấy mặt ngươi là đã hoảng sợ.”

Gã lại kêu tiểu nhị đến: “Còn đứng đực ra đó làm gì, mau kéo ra ngoài!”

Phương Vân Tuyên bị người đẩy ngã nhào ra ngoài cửa, đứng ngoài đường mà sững sờ. Phải làm sao bây giờ? Phương Vân Tuyên cho rằng tìm việc làm ở đây cũng giống như tìm việc làm như đời trước. Đầu tiên là gửi sơ yếu lý lịch rồi phỏng vấn, hoặc là trực tiếp tìm đến tự tiến cử, chỉ cần mình kiên định chịu làm là sẽ có người đồng ý thuê mình. 

Chờ một lúc hắn mới hiểu ra hoàn toàn không phải như vậy. Thời đại này không chú trọng người tìm việc, những nhà buôn bán đều bồi dưỡng người học việc từ nhỏ, cho ít tiền là có thể sai bảo. Trừ phi ngươi đặc biệt nổi tiếng, người trong giới đề cử, thôn dân mười dặm xung quanh cũng biết tiếng, lại có người đề cử thì cửa hàng mới bằng lòng tốn tiền mời ngươi. Người như vậy rất hiếm, đa số tiểu nhị trong tiệm đều là ở đó từ nhỏ làm tới bây giờ.

Cứ lấy tửu lâu, cửa hàng tơ lụa làm ví dụ: có người muốn gửi hài tử bảy - tám tuổi trong nhà vào đó học việc đầu tiên là tìm người bảo lãnh ở trong đó nói vun vào. Người bảo lãnh sẽ cho gia chủ xem qua, sau khi gia chủ vừa ý rồi mới ký văn thư điểm chỉ với phụ mẫu của hài tử đó, trên giấy sẽ viết rõ “Đánh chết không bàn”. Có chữ đó phụ mẫu của hài tử cũng vẫn vui mừng điểm chỉ, còn phải cảm tạ gia chủ cho hài tử ăn cơm. Vào cửa hàng mỗi một tầng lớp đều nghiêm ngặt, chỉ cần người vào trước một năm là đều có thể sai bảo. Đầu tiên là làm từ tập dịch, chờ đến khi thực sự được vào làm việc trong cửa hàng; làm việc được nhận tiền công thực sự là phải đổi bằng tám - chín năm cực khổ.

Phương Vân Tuyên cứ thế tự tiện xông vào sao có thể tìm được việc chứ. Một đường ủ rũ, lúc này là thật sự chết tâm; đi không mục đích nên trong tay hắn không có lấy nửa đồng. Cho dù có muốn tự lực cánh sinh mở cái sạp nhỏ buôn bán cũng phải có vốn mới được.

Lòng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện