Nam Xấu Khó Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Qua năm mới, hai bên đệ thiếp canh, tính bát tự, đưa sính lễ qua, định giờ lành; chỉ còn chờ đến lúc đó qua nghênh cưới tân nhân.

Giờ lành định vào mười sáu tháng ba.

Trước mấy ngày, Đỗ phủ đã mở rối ren. Trong ngoài toàn bộ trang trí đổi mới hoàn toàn, từ nghi môn đến đường nhỏ bên trong, tất cả đều treo vải đỏ, trong sân nhà treo đầy lụa màu kết thành bông vải nhiều màu. Khắp nơi dán đầy chữ hỷ, ngay cả lu gạo và lu nước cũng không thể bỏ qua.

Trong tân phòng bố trí càng tinh xảo, gia cụ cả sảnh đường bằng gỗ tử đàn, một cái giường bạt bộ* chạm trổ tinh tế. Trên cột giường đầy chim hỷ tước bay, tiên hạc hiến thọ. Màn và bàn vây cũng đã đổi mới toàn bộ, cũng dùng thợ thêu giỏi lấy chỉ kim tuyến vàng bạc thêu ra đồ án long phượng trình tường, nhìn xa xa đỏ rực, ánh vàng rực rỡ, tràn đầy cả phòng vui mừng.

(*Giường bạt bộ/bát bộ sàng: giường ngủ khi kết hôn, giường tân hôn.)

Phương Vân Tuyên bên kia ngược lại rất rãnh rỗi, nhận sính lễ, chuẩn bị lễ phục; chỉ còn chờ giờ lành mà thôi.

Mắt thấy mộng đẹp trở thành sự thật, trong lòng Phương Vân Tuyên cảm khái rất nhiều, càng sắp đến giờ lành hắn càng khẩn trương không yên, sợ vừa tỉnh dậy thì tất cả đều thành hư không ảo ảnh.

Xung quanh cũng không có việc gì, rãnh quá cũng suy nghĩ miên man. Nên Phương Vân Tuyên dẫn theo hai đứa nhỏ xem sính lễ Đỗ Ích Sơn đưa tới.

Phương Vân Tuyên không yên lòng nhìn lại từng cái, ánh mắt mặc dù nhìn chằm chằm những sính lễ đó nhưng suy nghĩ đã sớm chuyển tới nơi khác. Cũng không biết Đỗ Ích Sơn giờ này đang làm gì, có phải cũng giống mình nhớ mong y hay không.

Trước khi thành thân tân nhân không thể gặp mặt, hắn và Đỗ Ích Sơn đã hơn nửa tháng không gặp. Từ khi hai người bọn họ tâm ý tương thông đến bây giờ đây là lần đầu tiên thời gian tách ra dài như vậy. Từ lúc ngày đầu tiên tách ra răng nhọn nhớ mong đã cắn tim Phương Vân Tuyên. Hắn cũng không đoán được thì ra mình không thể rời khỏi y như vậy.

Phương Vân Tuyên lo nghĩ đến tâm sự cũng không để ý động tĩnh hai đứa nhỏ bên cạnh. Hai đứa nhỏ vừa nhìn vừa chơi, lật lung tung trong sính lễ, mở ra một cái tráp sơn đen mạ vàng. Từ bên trong tìm ra là một chuyện, cầm trong tay lật qua lật lại xem tỉ mỉ, nhìn làm sao cũng không nhận biết thứ này là dùng làm gì.

“Thanh Âm ca ca, ca nhìn xem đây là cái gì?” Nam ca nhi buồn bực hỏi Thanh Âm.

Từ khi Nam ca nhi đến kinh thành, Thanh Âm đã bắt đầu cả ngày vây quanh Nam ca nhi; rõ ràng tuổi xấp xỉ như cậu lại càng muốn bày ra một dáng vẻ người lớn, bưng cái giá ở trước mặt Nam ca nhi.

Vốn dĩ một gương mặt tuấn tú, Thanh Âm giả vờ tức giận nói: “Ngươi gọi ta là gì?”

Nam ca nhi hơi sợ cậu, thấy Thanh Âm trừng mắt vội né tránh bên người Phương Vân Tuyên, nhút nhát sợ sệt nói: “Tiểu... tiểu... tiểu thúc thúc!”

Thanh Âm lúc này mới vừa lòng. Mặc dù bối phận thúc thúc này thêm một chữ "tiểu" phía trước. Nhưng cậu vẫn cảm thấy mỹ mãn sờ sờ gương mặt trắng nõn của Nam ca nhi, cười tủm tỉm nói: “Ngoan!”

Vì cách xưng hô này hai đứa nhỏ còn tranh chấp hồi lâu.

Thanh Âm vừa thấy Nam ca nhi đã mở miệng kêu bé gọi “thúc thúc”.

Vừa mới gặp mặt, không quen biết dựa vào cái gì phải gọi như vậy? Nam ca nhi chớp một đôi mắt to, lông mi thật dài như quạt lông, giống như vẫn có thể quét đến lòng người. Bé nhìn chằm chằm Thanh Âm, kỳ quái nói: “Ca bao nhiêu tuổi?”

Thanh Âm chưa từng thấy qua trẻ con nào xinh đẹp như vậy. Cậu nhìn Nam ca nhi đột nhiên đỏ mặt, tim đập rất nhanh, người cũng không được tự nhiên. Thanh Âm hầm hừ tức giận nói: “Ngươi quản ta! Dù sao lớn hơn ngươi, nhanh,
gọi thúc thúc!”

“Năm nay ta mười tuổi, nhìn dáng vẻ của ca cũng bất quá là mười một - mười hai tuổi thôi. Hai ta bằng tuổi nhau, tại sao ca lại chiếm lợi ta như vậy? Còn muốn giả làm trưởng bối để ta kêu ca là thúc thúc chứ?”

Thanh Âm nhất thời nghẹn lời, ậm ừ một hồi mới phục hồi chút tinh thần, không dám nhìn mặt Nam ca nhi mà nghiêng đầu qua một bên, ngẩng đầu lên quát lớn: “Ta gọi phụ thân ngươi là ca ca, tại sao lại là giả làm trưởng bối? Kêu ngươi gọi thì nhanh gọi!”

Nam ca nhi suy nghĩ lại, huynh đệ của phụ thân thì mình hình như nên gọi là “thúc thúc”. Trong lòng vẫn không tình nguyện, nhưng vẫn há miệng kêu lên: “Tiểu thúc thúc!”

Trong lòng Thanh Âm vui như hoa nở, còn vui mừng nhiều hơn khi ăn rất nhiều bánh hoa quế. Giọng Nam ca nhi mềm mại giống như ngọt mật ngọt. Thanh Âm nghe được cả trái tim cũng cũng muốn tan chảy.

Từ đó về sau, chỉ cần hai người ở chung một chỗ Thanh Âm đều kêu Nam ca nhi gọi cậu là “thúc thúc”. Có khi Nam ca nhi quên, Thanh Âm còn nổi giận đùng đùng.

Thanh Âm nhận đồ vật trong tay Nam ca nhi bĩu môi nói: “Cái này cũng không biết, ta nhìn xem, đây... đây là...”

Thanh Âm cũng không biết, đồ vật trên tay thon dài, một tay vừa lúc cầm hết vòng, dưới đầu có hai viên viên đồ vật, đỉnh đầu thì giống hình cái nấm, hình thù kỳ quái, dùng để trưng cũng không giống, dùng để trang sức đeo cũng không giống, thật sự không biết là cái gì.

Thanh Âm không muốn bị mất mặt ở trước mặt Nam ca nhi nên nắm vật kia trên tay quơ quơ, giả bộ như biết được là cái gì kêu lên: “Cái này còn không phải dùng để gãi ngứa à!”

Nam ca nhi nhìn đồ vật kia nhìn sa cũng cảm thấy không giống. Cau mày buồn bực, lại hỏi: “Đầu tròn tròn, trơn bóng, làm sao gãi được?”

Trên mặt Thanh Âm nóng lên, đành phải tiếp tục nói xạo: “Tại sao không thể? Nắm chặt hai viên tròn phía dưới, dùng đầu nắm này gãi!”

Cậu vừa nói chuyện vừa quơ tay múa chân trên người Nam ca nhi. Nam ca nhi sợ ngứa vội vàng cười né tránh, nhào vào trong ngực Phương Vân Tuyên.

Lúc này Phương Vân Tuyên mới hồi phục lại tinh thần, vừa liếc mắt một cái nhìn thấy đồ vật trong tay Thanh Âm quả thật sợ tới mức hết hồn. Hắn vội cướp lại, mặt đỏ bừng lên, cất vật kia vào ống tay áo nói lắp bắp: “Trời cũng không còn sớm, nhanh rửa tay đi, phụ thân làm món ngon cho hai đứa ăn.”

Đứa nhỏ đúng là lúc tò mò, không biết tự nhiên muốn hỏi: “Phụ thân, đó là cái gì, Thanh Âm ca ca nói đó là...”

Phương Vân Tuyên gấp rút không thôi, vội vàng gật đầu nói đúng, vội vàng nói vài câu nhanh chóng chuyển đề tài. Sau đó kêu đám hạ nhân dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài, hắn nhanh chóng cất những đồ vật lung tung rối loạn này miễn cho bọn nhỏ lại nhìn thấy.

Vừa rồi Thanh Âm và Nam ca nhi nhìn thấy là một ngọc thế làm bằng bạch ngọc. Chạm trổ tinh xảo, chất ngọc ôn nhuận, nắm trong tay bóng loáng nhẵn nhụi, còn ánh một lớp ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa. Điểm chết người là vật kia làm giống dương v*t người thật như đúc. Ngay cả hình dạng lớn nhỏ và chỗ có nếp gấp rất nhỏ, nông sâu đều giống nhau như đúc. May mắn hai đứa nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện