Thông tin truyện Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

1,348

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 19955 lượt

REVIEW TRUYỆN NĂM XUÂN THỨ 28

Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

Thể loại: Hiện đại, quân nhân, tình yêu bền bỉ, sạch sủng ngọt, HE.

Độ dài: 84 chương + 8 ngoại truyện

Tình trạng: Hoàn edit

------------------

Có những mối tình, vẫn không thể quên sau rất nhiều năm. 

Không phải nhớ người ấy, mà là nhớ những khoảnh khắc đã từng có bên người ấy. Không quên, đôi khi không phải là hy vọng, mà chỉ đơn giản là chờ đợi một câu trả lời.

Lục Hoài Chinh tự nói với bản thân, đợi thêm một năm nữa thôi, chỉ thêm một năm nữa thôi. Nhưng mà, anh đã nghĩ như vậy, 12 năm rồi.

Vào ngày ấy gặp lại Vu Hảo, Lục Hoài Chinh cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Đã rất nhiều năm không hề có tin tức, năm ấy cô chuyển trường cũng không hề nói với anh một tiếng nào. Cứ như vậy, để anh lại với những kỷ niệm và một mối tình chưa kịp gọi tên. Thế mà sau chừng ấy năm gặp lại, mặc dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thật sự đã nổi lửa.

Mà ở phía bên kia, Vu Hảo cũng không khá gì hơn. Cứ tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, khi gặp lại nhau, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng hoàn toàn không làm được. Có rất nhiều thứ, cho dù có bước qua bao nhiêu năm tháng thì cũng chỉ là một lớp bụi mà thôi, chỉ một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, tất cả sẽ lại phô bày ra không sót một thứ gì.

Vào những năm tháng thanh xuân ấy, Lục Hoài Chinh vẫn là một cậu chàng xốc nổi. Tụ tập với bạn bè, học hành bết bát, chỉ có nghiêm túc trong hai việc, chơi bóng rổ và theo đuổi Vu Hảo. 

Trong mắt các bạn học, đẹp trai lại giỏi giao tiếp như anh sao có thể quan tâm đến cô gái lầm lì ít nói như Vu Hảo được chứ. Cô xinh thì xinh thật đấy, học giỏi thật đấy, nhưng mà quá khó gần. Bình thường cũng chẳng có bạn bè, cũng chẳng chơi cùng ai. Chỉ có một mình Lục Hoài Chinh biết rõ, thái độ của cô dành cho anh, như vậy là đặc biệt lắm rồi.

Vậy thì đã sao? Bên nhau cả một quãng thời gian, mặc dù chưa từng nói ra một câu xác định nào, nhưng anh luôn nghĩ những chuyện như vậy ai cũng đều đã rõ. Thế mà cô không nói một lời, đi một cái là đi luôn. Thế nên lần này gặp lại, Lục Hoài Chinh vốn nghĩ rằng sẽ cho cô một bài học.

Rốt cuộc vẫn không làm được. Bởi vì trong tâm niệm của Lục Hoài Chinh chỉ có 3 điều:

Một là Vu Hảo luôn đúng.

Hai là nếu Vu Hảo sai, thì phải xem lại cô ấy có thật là Vu Hảo hay không.

Ba là nếu cô ấy thật sự là Vu Hảo, thì xem lại điều một.

Ai cũng nói anh yêu Vu Hảo thật không có tiền đồ. Lục Hoài Chinh không cần tiền đồ, anh chỉ cần Vu Hảo.

Nội dung của câu chuyện chính là như vậy. Kể về mối tình từ thời trung học của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, một người nóng một người lạnh, và một quãng thời gian 12 năm ở chính giữa. Nhưng không chỉ có tình yêu nam nữ, mà còn có một thứ tình cảm thiêng liêng hơn được nhắc đến, đó là tình cảm đồng đội, tình yêu đối với lý tưởng và trách nhiệm đối với quốc gia. Bởi vì, lúc này Lục Hoài Chinh đã là một người lính, còn là lính biệt kích không quân.

Nếu như trước kia, lý do đi lính của anh chỉ là vì nóng đầu, muốn đi là đi, thì 8 năm rèn giũa trong quân ngũ đã khiến anh thay đổi suy nghĩ. Con người sống ở trên đời cần phải có mục đích, và mục đích của anh chính là hoàn thành mỗi một nhiệm vụ được giao, giữ gìn sự bình yên của cuộc sống.

Vu Hảo rất hiểu điều này, bởi vì cô là một bác sĩ tâm lý. Từ lúc gặp lại anh, biết được những điều anh đã trải qua, hiểu được tình cảm anh dành cho mình từ đầu đến cuối, Vu Hảo cũng không còn ngại ngần nữa. Sự tổn thương từ quá khứ đã từng khiến cho cô không thể tiếp xúc với xã hội, đã từng khiến cô không thể đối mặt với anh, một lời tạm biệt cũng không kịp nói, thì bây giờ cô nguyện ý ở bên cạnh anh. Sẽ khổ cực đấy, sẽ tủi thân đấy, nhưng cô bằng lòng.

Vì người đàn ông ấy đã nói: “Không phải chỉ có đứa trẻ vì sao mới có thể cầu nguyện, bất kể em cầu nguyện điều gì, sẽ có một người liều mạng làm vì em.”

Vì người đàn ông ấy đã nói, “Anh rất nhớ em. Không phải hôm nay, là mỗi một ngày của 12 năm qua.”

Và vì, người đàn ông ấy là Lục Hoài Chinh. Vì là anh, nên Vu Hảo mới cố gắng vượt qua bóng tối của quá khứ để yêu anh. Vì là anh, nên cô mới có đủ dũng khí để làm một hậu phương. Vu Hảo không biết anh sẽ hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, cô cũng không biết lời tạm biệt nào sẽ là lời cuối cùng. Nhưng cô biết, mỗi một phút giây được ở bên anh, chính là hạnh phúc.

Sâu sắc là vậy, thâm tình là vậy, nhưng thực ra không khí của câu chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng. Lục Hoài Chinh khi không huấn luyện thì rất thoải mái, còn có chút lưu manh nữa. Vu Hảo rất ngoan hiền nhưng đứng trước Lục Hoài Chinh thì lại hoạt bát và đáng yêu.

Tuy rằng những tình tiết về các chiến dịch quân sự và cả những học thuyết tâm lý chưa thực sự lôi cuốn và sâu sắc, nhưng tinh thần nghiêm túc của tác giả đối với những vấn đề này cũng rất đáng trân trọng.

Luôn đồng hành cùng câu chuyện tình yêu của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo còn có những người bạn với đầy đủ sắc thái của cuộc sống. Giống như anh chàng đồng đội Tôn Khải đào hoa kết hợp cùng cô nàng mạnh mẽ bức người Triệu Đại Lâm làm nên chuyện tình đầy sấm vang chớp giật. Còn có người dượng mà anh vẫn luôn kính trọng Hoắc Đình cùng với người cô Lục Hinh đã nuôi anh từ nhỏ, đều là những người giàu tình cảm trong những cảnh ngộ đáng thương. Còn có những người bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên, cùng nhau trải qua vui buồn của cuộc sống đến nỗi thân hơn cả ruột thịt. Tất cả đều góp phần tạo nên nhân cách của một con người biết sống vì người khác, biết hy sinh vì lợi ích chung của xã hội như Lục Hoài Chinh và Vu Hảo.

Chợt nhớ đến lời của một bài hát, rất thích hợp trong hoàn cảnh này:

“Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng,

Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương,

Nếu là mây, tôi sẽ là một làn mây ấm,

Là người, tôi sẽ chết cho quê hương.”

….

(Trích lời bài hát “Tự nguyện” - Trương Quốc Khánh)


Danh sách chương

Bình luận truyện