Edit & Beta: ????Ella????
~~~~~~~~~~~~
Tô Hoài Cẩm vui vẻ thưởng thức vóc dáng hoàn mỹ của mình.
Những dấu vết trên làn da trắng ngọc ngà, bụng mềm mại, hắn nhớ tới cơ bụng sáu múi và đường cong nhân ngư của Triệu Tuyên Diệc.
Tô Hoài Cẩm bóp lấy da thịt mềm mại trên bụng, ghen tị nói với hệ thống: "Thế giới sau, tôi muốn có một vóc người đẹp."
Hệ thống hào phóng nói: "Được."
Tô Hoài Cẩm không ngờ hệ thống sẽ đồng ý, trong lòng lập tức cảnh giác, vội vàng ôm lấy hai cánh tay mình: "Mi muốn làm gì?"
Hệ thống: "..." Thiểu năng.
Tô Hoài Cẩm buông tay, trở lại giường nằm xuống, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, cuối cùng nhịn không được nói với hệ thống: "Tôi khó chịu."
Hệ thống không ngờ Tô Hoài Cẩm có lúc sẽ khó chịu, tâm trạng của nó lập tức vui vẻ, cố nén cười trên nỗi đau của người khác, quan tâm hỏi: "Cục cưng, cưng khó chịu chỗ nào?"
Tô Hoài Cẩm bị giọng nói của hệ thống làm hoảng sợ, nói: "Chưa tắm, không ngủ được."
Hệ thống không biết tại sao mình nghĩ đến thùng thuốc màu, nhất thời im lặng.
Tô Hoài Cẩm đầy mong đợi nói: "Mi nói nếu bây giờ tôi tự rửa sạch, có thể bị bắn ra khỏi thế giới này không?"
Hệ thống: "Cậu thấy sao?"
Tô Hoài Cẩm oán giận nói: "Thế giới sau tôi muốn d*m đ*ng một chút, tốt nhất có thể tự mình sung túc."
Hệ thống: "Hờ hờ."
Một người một hệ thống lại tiếp tục chiến tranh lạnh, Tô Hoài Cẩm không nói chuyện phiếm với hệ thống, tiếp tục ngủ một giấc.
Nhưng lúc ngủ cũng không yên, Tô Hoài Cẩm cứ cảm thấy có một đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đó làm hắn nổi cả da gà lên.
Đến lúc Tô Hoài Cẩm tỉnh ngủ, vừa ngây thơ mở mắt ra đã nhìn thấy có người ngồi kế bên.
Nam nhân mặc thường phục màu minh hoàng, mái tóc đen được buộc bởi kim quan, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, lúc này đang nhìn chòng chọc hắn, đôi mắt trầm như đầm nước không chớp một cái, tựa như bức tượng, cũng không biết y đã nhìn hắn bao lâu.
Toàn bộ địa cung rơi vào yên tĩnh, chỉ có chút ánh sáng từ vô số dạ minh châu được khảm trên tường.
Tô Hoài Cẩm có chút bối rối, ngơ ngác nhìn Triệu Tuyên Diệc.
Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Tuyên Diệc nhìn thấy lúc Tô Hoài Cẩm vừa tỉnh dậy, khi y còn là hoàng tử, hắn là thư đồng, lúc hai người sống nương tựa lẫn nhau, y thường hay nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch khi mới tỉnh ngủ của hắn, khuôn mặt ngây thơ, hoàn toàn khác với vẻ trầm tĩnh thường ngày, trông cực kỳ dễ thương.
Chỉ là đã lâu lắm rồi, chưa thấy lại vẻ mặt dễ thương này của hắn, trong con ngươi đen nhánh của Triệu Tuyên Diệc chớp qua tia đưa tình dịu dàng.
Bầu không khí xung quanh dần thoải mái lên, hai người nhìn nhau, trong phút chốc cảm thấy tháng năm thật yên tĩnh.
Nhưng Tô Hoài Cẩm nhanh chóng phản ứng lại, mau chóng chuyển sang trạng thái phòng bị, từ trên giường ngồi dậy, mái tóc đen dài xõa ra hai vai, cơ thể trơn bóng không mặc quần áo, khiến hắn trở nên mảnh mai và yếu ớt nhưng cơ thể lại lúc ẩn lúc hiện.
Đặc biệt là những vết đỏ mờ ám trên người, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống làn da trắng nõn của hắn, lệnh kia vốn là câu nhân bức hoạ cuộn tròn như là câu tử giống nhau, càng dễ dàng khơi dậy dục vọng sâu kín trong lòng người.
Ánh mắt Triệu Tuyên Diệc tối sầm, đưa tay chống ở mép giường, hơi cúi người xuống, Tô Hoài Cẩm lập tức ngã người về sau, muốn tránh xa Triệu Tuyên Diệc.
Đôi mắt hạnh trầm tĩnh và trong suốt trợn to, bên trong vẫn còn cơn buồn ngủ chưa hoàn toàn biến mất.
Hai người dựa vào nhau, Tô Hoài Cẩm ngửi thấy mùi hương Long Tiên Hương nhàn nhạt từ trên người của Triệu Tuyên Diệc, hơi thở ấm áp phà vào chóp mũi hắn, đôi mắt đen trầm tựa như ngọn lửa, Tô Hoài Cẩm nhìn vào đã cảm giác bản thân giống như sắp bị đốt cháy.
Tô Hoài Cẩm không nhịn được cằn nhằn với hệ thống: "Ánh mắt của y khi nhìn tôi nóng giống như lửa."
Hệ thống im lặng, nội tâm không hề dao động.
Tô Hoài Cẩm: "Y mà nhìn nữa thì tôi sẽ Q."
Hệ thống im lặng một hồi mới mở miệng khuyên nhủ: "Cố gắng lên, sau khi xong việc chúng ta sẽ rời đi." Xem mosaic một tháng, nó sẽ điên mất.
Tô Hoài Cẩm nói: "Vậy thì được, tôi vô cùng kính nghiệp."
Hệ thống: "Tôi cảm thấy thế giới này đã khá ổn định rồi, rời đi trước thời hạn cũng sẽ không bị trừ bao nhiêu tích phân đâu."
Tô Hoài Cẩm chính nghĩa nói: "Không được, đã đi được 99 bước, sao tôi có thể từ ỏ bước thứ 100 chứ."
Hệ thống cười lạnh một tiếng.
Tô Hoài Cẩm không chút chột dạ nào, ánh mắt rời khỏi mắt ánh của Triệu Tuyên Diệc, chuyển lên hàng mi cong dài của y, vui vẻ suy nghĩ, dáng người đẹp, lông mi vừa nhiều cong, haiz, thật sự muốn trượt thử trên đó.
Trong lòng tưởng vậy, nhưng vẫn phải cố không đổi sắc, cơ thể hắn run lên, trong mắt có phần sợ hãi.
Triệu Tuyên Diệc nhẹ giọng trấn an: "Ngoan, hôm nay sẽ không làm." Không cần đoán cũng biết Tô Hoài Cẩm đang sợ bị y trừng phạt, mặc dù thấy bộ dáng bây giờ của Tô Hoài Cẩm sẽ đau lòng, nhưng lại khiến y an tâm hơn, sợ thì tốt, sợ cũng sẽ không dám bỏ trốn nữa.
Nếu Tô Hoài Cẩm biết Triệu Tuyên Diệc đang nghĩ gì chắc chắn sẽ ôm chân của Triệu Tuyên Diệc vừa khóc lóc thảm thiết vừa nói hắn không hề muốn bỏ trốn, hắn chỉ bị ép buộc mà thôi.
Giọng Triệu Tuyên Diệc ôn nhu nói: "Đói bụng chưa? Ta có mang thức ăn tới, mau ăn chút đi."
Bung của Tô Hoài Cẩm kêu vài tiếng ọt ọt, hắn định nhấc chăn lên, chợt nhớ lại mình không mặc quần áo, còn chưa tắm rửa, khuôn mặt lập tức tái nhợt.
Tô Hoài Cẩm im lặng một lúc lâu, rốt cuộc đỏ tai nói ra mấy chữ: "Ta muốn tắm."
Triệu Tuyên Diệc thấy Tô Hoài Cẩm đỏ mặt đến tận mang tai, cảm thấy hắn rất dễ thương, cố ý nói: "Tắm gì chứ."
Tô Hoài Cẩm vừa nhìn đã biết Triệu Tuyên Diệc cố ý, nếu không phải sợ OOC, hắn thật sự muốn vén chăn lên rồi chỉ vào chỗ ướt nhẹp đó nói cho y rằng rửa chỗ này nè.
Nhưng không thể nào làm vậy được, Tô Hoài Cẩm chỉ có thể đỏ mặt và mím môi không mở miệng.
Triệu Tuyên Diệc nhìn Tô Hoài Cẩm xấu hổ đến mức chỉ muốn cuộn mình lại một cục, càng vui vẻ hơn: "Được thôi, ta đi với ngươi."
Triệu Tuyên Diệc đứng dậy đi mấy bước, thấy Tô Hoài Cẩm dùng chăn bao quanh mình, ngồi yên trên giường: "Không muốn tắm nữa à?"
Tô Hoài Cẩm khó chịu nói: "Quần áo."
Triệu Tuyên Diệc nói: "Lần trước mặc giá y cũng có thể chạy, ta nghĩ nếu A Cẩm