Tô Hoài Cẩm: "Y có người nhà.
"
Tô Linh Nhi ôm cánh tay của Tô Hoài Cẩm làm nũng nói: "Người nhà của y đem y đi bán, chúng ta đưa y về nhà nói không chừng y lại bị bán lần nữa, sư bá, người tấm lòng lương thiện, chúng ta mang hắn về môn phái được không.
"
Trái tim của Tô Hoài Cẩm bị sự nũng nịu của Tô Linh Nhi làm cho mềm nhũn, đặc biệt là dáng vẻ đáng thương của thiếu nữ khi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt mèo nhấp nháy đầy mong đợi, Tô Hoài Cẩm không nhịn được nói thầm trong lòng: Con gái bảo bối, dáng vẻ này của con, ba có chút chịu không nổi.
"Được rồi, cứ theo ý của con đi.
" Tô Hoài Cẩm nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, vươn tay xoa đầu nàng.
Tô Linh Nhi thấy Tô Hoài Cẩm đồng ý, trên mặt lập tức nở nụ cười vui sướng, nhưng khi Tô Hoài Cẩm xoa đầu nàng, nhanh chóng đưa tay bắt tay hắn lại, bĩu môi không vui nói: "Lại xoa đầu của con, sư bá, con cũng đã lớn như vậy rồi, người có thể đừng xoa đầu con nữa được không, tóc con đều bị người làm cho rối hết rồi nè.
"
Tô Hoài Cẩm đột nhiên nghe thấy tiếng nứt răng rắc từ cõi lòng người ba già của mình, hắn quay đầu nhìn Cố Ngôn Phong: "Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không? Ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử.
"
Cố Ngôn Phong không ngờ Tô Hoài Cẩm sẽ dễ dàng chịu dẫn mình đi như vậy, tâm trạng rất kích động, nhất thời quên trả lời câu hỏi của hắn.
Tô Hoài Cẩm có hoi thất vọng trong lòng khi thấy Cố Ngôn Phong không đồng ý, nhưng biết rõ có một số chuyện không thể làm một lần là xong, hắn nói: "Nếu người không muốn thì ta cũng sẽ không ép buộc, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một chỗ ở, rồi tìm một trường học cho ngươi học tập, hy vọng ngươi sẽ đỗ đạt trạng nguyên trong tương lai.
"
Cố Ngôn Phong vừa hoàn hồn, thì đã vội vàng lắc đầu, lo lắng lớn tiếng nói: "Con đồng ý.
"
Tô Hoài Cẩm kinh ngạc, đáy mắt hiện lên ý cười, y nói lớn tiếng và kích động như vậy làm gì chứ, người khác nhìn vào không biết còn tưởng rằng tuyên thệ kết hôn.
Dĩ nhiên Cố Ngôn Phong cũng nhận thấy tâm trạng của mình quá kích động, thấy hơi xấu hổ nên cúi đầu xuống.
Tô Hoài Cẩm giới thiệu sơ qua về mình và Tô Linh Nhi: "Sau này ngươi chính là đệ tử của ta, vị này cũng coi như là đồ đệ của ta, nhưng mẫu thân của nàng trước kia là con gái của sư phụ ta, cho nên vẫn luôn gọi ta là sư bá.
"
Tô Linh Nhi vui vẻ nói: "Vậy sau này ngươi sẽ là tiểu sư đệ của ta, tiểu sư đệ, ngươi tên gì?"
Cố Ngôn Phong nhỏ giọng nói: "Ta tên Cố Ngôn Phong, ý nghĩa như tên, lời nói tựa như gió thoảng mây bay(*).
"
(*) 言论的言, 微风的风: Ngôn luận đích ngôn, vi phong đích phong.
( Câu này mình không biết edit sao cho hợp lí, nếu bạn nào có câu nào hay thì góp ý cho mình với nha.
)
Tô Linh Nhi cười híp mắt nói: "Ta tên Tô Linh Nhi, Tô trong tử tô, Linh trong linh hoạt, Nhi trong nữ nhi, sau này đệ cứ gọi ta là sư tỷ đi.
"
Cố Ngôn Phong nhỏ giọng gọi tiếng sư tỷ, nhân tiện nói tiếng cảm ơn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Cẩm.
Tô Hoài Cẩm chỉ lạnh nhạt nói gọi hắn là sư phó là được, không nói cho y biết tên họ của mình.
"Sư phó.
" Mặc dù Cố Ngôn Phong cảm thấy mất mác, nhưng vẫn nhỏ giọng gọi, xưng hô hết sức bình thường, nhưng mỗi khi đầu lưỡi quay vòng, tim Cố Ngôn Phong đập nhanh giống như tiếng trống.
Tô Hoài Cẩm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Cố Ngôn Phong, không kiềm được kích động nói với hệ thống: "Vừa nhìn thấy y là tôi lại nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệc Diệc của tôi, cũng là trẻ con, đều từng có cảnh ngộ thảm thương, mà mi nhìn đệ tử của tôi xem, vừa ngoan ngoãn nghe lời lại dễ thương, nhìn lại Triệu Tuyên Diệc, cực kỳ giống cây nấm nhỏ mọc ở nơi ẩm ướt và tối tăm.
"
Hệ thống: "! Nhưng lúc đầu cậu đâu có nói như vậy.
"
Nó nhớ rõ, khi rác rưởi ký chủ lần đầu gặp Triệu Tuyên Diệc, trong đầu phấn khích la to thật đáng yêu, muốn bóp thử hai má quá.
Tô Hoài Cẩm thở dài một hơi: "Tuổi trẻ chưa trải sự đời mà thôi.
"
Hệ thống im lặng một hồi, nói: "Cậu không muốn biết tình huống của vận mệnh chi tử sau khi cậu đi sao?"
Tô Hoài Cẩm ngạc nhiên nói: "Chẳng phải Triệu Tuyên Diệc tiếp tục làm Hoàng thượng, ăn uống cả ngày rồi phe duyệt tấu chương, quản lý giang sơn à.
"
Hệ thống bỗng nhiên thấy hơi đồng cảm với Triệu Tuyên Diệc kia, một người chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ và thuận tiện thỏa mãn thể xác với tinh thần của mình, nhưng người còn lại thật sự động tâm.
Hệ thống thầm kín nói: "Sau khi cậu rời khỏi thế giới đó, y bị cậu dọa đến nỗi không muốn gặp lại cậu nữa.
"
Tô Hoài Cẩm hơi sững sốt, vui vẻ nói: "Gì mà bị tôi dọa đến sinh ra bóng ma tâm lý chứ, rõ ràng là quá thích tôi, nên thủ thân như ngọc ấy mà.
"
Hệ thống: "Cậu chắc chắn là kẻ mặt dày nhất mà tôi từng gặp, không ai có thể hơn cậu được.
"
Tô Hoài Cẩm: "Nếu thật sự bị sợ sinh ra bóng ma tâm lý, chẳng nhẽ không phải nhờ ơn của mi sao?"
Hệ thống: "??"
Tô Hoài Cẩm vừa khóc vừa chỉ trích nó: "Lúc đó tôi bảo chờ thêm chút nữa, sắp kết thúc lần cuối cùng rồi, mà mi, chẳng thèm nghe tôi, cứ khăng khăng đếm ngược.
"
Hệ thống bị đội nồi: "! Không phải do tên cặn bã cậu hả, trước khi đi còn làm ba cái chuyện này!"
Tô Hoài Cẩm có lý chẳng sợ nói: "Khó khăn lắm mới được khai trai, không ăn cho đủ vốn sao được, mi nhìn thế giới này xem, tôi còn có thể phóng đãng được nữa hả!"
Hệ thống không còn lời để nói, cũng may nó đoán trước được, đưa rác rưởi ký chủ vào thế giới võ hiệp này, lấy một thân thể là thiên hạ đệ nhất võ công cho hắn.
Trong lúc một người một hệ thống đang cãi nhau khí thế trong ý thức, lúc sắp chuẩn bị đánh nhau, thì tiểu nhị bưng cháo đi vào.
Tô Hoài Cẩm hỏi: "Có đói không? Sư phó nhờ tiểu nhị nấu cháo cho con rồi.
" Trước khi đại phu rời đi có nói nhớ ăn thanh đạm trong mấy hôm, Tô Hoài Cẩm không dám bảo tiểu nhị chuẩn bị thức ăn thịnh soạn.
Cố Ngôn Phong gật đầu.
Tô Hoài Cẩm vẫy tay gọi tiểu nhị bưng cháo tới, đưa cho Cố Ngôn Phong, Cố Ngôn Phong nói cám ơn với Tô Hoài Cẩm và tiểu nhị, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn cháo.
Tô Hoài Cẩm cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn khuôn mặt của Cố Ngôn Phong không có bao nhiêu thịt, nghĩ sau khi y khỏi bệnh, nhất định sẽ chăm sóc y thật tốt, tốt nhất là nên bồi bổ cho y trở thành giống Tô Linh Nhi vậy.
Sau khi Cố Ngôn Phong ăn cháo xong, Tô Hoài Cẩm kêu tiểu nhị