Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi bị kéo đến trước cột giường, Triệu Tuyên Diệc buộc sợi dây vào cột giường, hai tay Tô Hoài Cẩm bị treo lên trên đầu.
Hắn thấp hơn Triệu Tuyên Diệc nửa cái đầu, sợi dây lại bị buộc trên đỉnh đầu Triệu Tuyên Diệc, hai tay bị buộc lên trên, thân thể duỗi thẳng, chân buông thõng.
Vì để giữ thăng bằng và cổ tay bớt đau hơn, hắn đành cố gắng để mũi chân chạm đất, làm như vậy rất mệt mỏi, trong chốc lát, Tô Hoài Cẩm cảm thấy chân của mình sắp chuột rút đến nơi.
Triệu Tuyên Diệc từ từ tháo đai lưng của hắn ra, đai lưng vừa cởi, áo ngoài liền rơi xuống, lộ ra áo lót trắng như tuyết ở trong.
Áo lót dùng nút thắt để thắt, Triệu Tuyên Diệc kiên nhẫn cởi từng nút một, ánh mắt quét qua quét lại xương quai xanh tinh xảo và trước ngược Tô Hoài Cẩm, ánh mắt mang đầy dục niệm kia làm Tô Hoài Cẩm xấu hổ muốn chết.
Hắn càng ra sức giãy giụa, co chân định đá Triệu Tuyên Diệc đang đứng gần, chân lại bị Triệu Tuyên Diệc túm lại.
Ngón tay Triệu Tuyên Diệc vuốt ve mắt cá chân của Tô Hoài Cẩm, vẻ mặt xấu xa hỏi: "Gấp gáp muốn nhào vào lòng trẫm sao?"
Tô Hoài Cẩm đỏ mặt, một chân bị Triệu Tuyên Diệc nhấc lên cao, chỉ còn một chân cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể: "Ngươi buông ta ra."
Dĩ nhiên Triệu Tuyên Diệc sẽ không nghe lời buông ra, ngược lại chậm rãi cởi giày và vớ trên chân Tô Hoài Cẩm.
Làn da của Tô Hoài Cẩm trắng trong như sữa bò, bàn chân giấu trong vớ hàng năm không thấy ánh sáng càng trắng hơn, gần như thấy rõ mạch máu xanh nhạt dưới lớp da, làm cho bàn chân đẹp đẽ trông mềm mại yếu ớt.
Triệu Tuyên Diệc nhìn bàn chân nằm trong tay mình đến ngẩn người, y chưa từng thấy bàn chân trắng nõn đẹp đẽ đến như vậy.
Năm ngón chân trắng mịn hơi run rẩy vì lo lắng, trông rất đáng yêu, Triệu Tuyên Diệc thầm nuốt nước bọt, cảm thấy nhiệt độ cơ thể càng cao, ánh mắt dán chặt vào bàn chân đẹp đẽ kia, tưởng tượng cảm giác khi chơi đùa nó.
Trên thực tế, hành động của y đã nhanh hơn tưởng tượng, làm Tô Hoài Cẩm sợ đến muốn khóc, hốc mắt hơi đỏ lên, giống như con thỏ nhỏ bị bắt nạt không có đường trốn.
Tô Hoài Cẩm: "Ba, cứu mạng, con gặp phải biến thái —— "
Hệ thống: "Ba?"
Tô Hoài Cẩm cười hì hì nói: "Người chính là sugar daddy của con."
Hệ thống im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Nếu tôi là ba cậu, lúc biết có cậu, tôi sẽ đập cậu một phát để cậu biến mất khỏi thế giới này."
Tô Hoài Cẩm mặt dày nói: "Nhưng mà ba, con trai đã trưởng thành, còn gặp phải biến thái —— "
Hệ thống không mặn không nhạt "ồ" một tiếng.
Tô Hoài Cẩm hai mắt rưng rưng: "Con sắp chết."
Hệ thống: "Chết vì thoải mái sao?"
Tô Hoài Cẩm kinh ngạc nói: "Sao ba biết."
Hệ thống cười lạnh, tôi là ba cậu, còn không hiểu tính cách cậu sao.
Chẳng qua đúng như lời hệ thống nói, thật sự rất có cảm giác, đừng nhìn chỉ là sờ chân, nhưng Tô Hoài Cẩm đã sớm có ý đồ với Triệu Tuyên Diệc, bị đối xử như vậy chắc chắn sẽ có phản ứng.
Tô Hoài Cẩm đành chịu đựng, dùng sức đá chân, muốn rút chân ra khỏi tay Triệu Tuyên Diệc: "Buông ra."
Thanh niên cắn răng chịu đựng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng vì xấu hổ, hốc mắt đỏ lên trông cực kỳ đáng thương, nhưng trong mắt Triệu Tuyên Diệc lại vô cùng đáng yêu.
Khuôn mặt lạnh lùng của y dịu dàng hơn khi cười: "Thật sự muốn trẫm buông ra."
Tô Hoài Cẩm giận dữ trừng mắt nhìn y, nhưng thật ra trong lòng không muốn y buông ra, không những không muốn buông mà còn muốn Triệu Tuyên Diệc tăng tốc độ lên.
Nhưng cũng may hắn vẫn còn thần thức, biết rõ không thể bị chia phối, hắn đang diễn một nhân vật, bất cứ lúc nào, nếu hắn có hành động khác với tính cách nhân vật, sẽ bị bắn khỏi thế giới này ngay lập tức.
Lần này Triệu Tuyên Diệc buông lỏng chân của Tô Hoài Cẩm.
Tô Hoài Cẩm thất vọng vô cùng.
Sao y cứ buông ra như vậy chứ, sao y lại nghe lời vậy chứ!!
Tô Hoài Cẩm giận dữ hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"A Cẩm." Triệu Tuyên Diệc thấp giọng gọi tên Tô Hoài Cẩm, giọng nói trầm thấp ôn nhu như nước, giống như đang gọi tên người yêu, chứ không phải là kẻ thù.
Hai mắt Tô Hoài Cẩm ngấn nước, sợ hãi nhìn Triệu Tuyên Diệc, rất muốn nói với y, anh hai à, đừng nói nhảm nữa, mau làm việc chính đi.
Triệu Tuyên Diệc khẽ cười, giọng nói khàn khàn: "Trẫm muốn làm gì, ngươi thật sự không biết sao?"
Đến mức này rồi, nói rõ ràng như vậy, còn tự lừa dối bản thân, giả vờ không biết gì.
Trong con ngươi đen nhánh của y mơ hồ để lộ ra sự điên cuồng, vươn tay nắm cằm Tô Hoài Cẩm, dùng ngón tay miêu tả khuôn mặt của hắn một cách trắng trợn, sống mũi cao nhỏ nhắn và đôi môi đỏ thắm như hoa hồng, xương quai xanh tinh xảo, ngón tay tiếp tục đi xuống dưới...
"Ngươi nói đi."
"Trẫm muốn hôn lên mi mắt của ngươi, hôn lên môi, hôn lên gò má, hôn lên từng mảng da của ngươi..."
Tô Hoài Cẩm trợn mắt: "... Thật biến thái."
Hệ thống phụ họa thêm: "Đúng vậy."
Tô Hoài Cẩm: "Nhưng tôi thích."
Hệ thống im lặng một lúc, chỉ có chữ cút muốn nói cho rác rưởi ký chủ này.
Mặc dù trong lòng Tô Hoài Cẩm rất thích, nhưng hắn vẫn phải run rẩy vặn vẹo người để tránh ngón tay không ngừng trượt xuống của Triệu Tuyên Diệc, nhưng tất cả đều vô ích, không chỉ không tránh được, ngược lại còn khiến cổ tay bị trói lại của hắn thêm đau đớn.
Triệu Tuyên Diệc nhìn hắn bất lực phản kháng một cách cưng chiều và dung túng, dùng sức đè thân thể