Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
So Một Lần Sẽ Biết.
Cô Độc Hiên Hàn vừa ăn cá vừa đánh giá Nhị Hắc, Nhị Hắc biến thành cục tròn lông xù màu đen lớn bằng bàn tay, không phải trạng thái to lớn, đôi mắt to tròn xanh biếc ngập nước vô tội, dường như muốn nói nó chưa no.
Cô Độc Hiên Hàn cầm cá nướng cuối cùng đút vào miệng, nuốt xuống không thương tiếc, Nhị Hắc tuyệt vọng Ư một tiếng...!
Hết cá nướng.
"Cá ngươi nướng rất ngon, ngươi nấu những món khác cũng ngon vậy ư?" Mộc Phàm trên chống tay xuống đất, tò mò nhìn Cô Độc Hiên Hàn.
Trên thực tế, cậu muốn chiến đấu với người đàn ông trước mặt, bởi vì người đàn ông vô cùng mạnh.
Mộc Phàm chưa quên nhiệm vụ cậu xuyên đến Cổ Đại để tìm kiếm người mạnh nhất thiên hạ, sau đó thực hiện nhiệm vụ hiến thân mang Đứa con quay về Liên Minh Tinh Tế tương lai.
Nhưng vấn đề cậu vừa ăn cá nướng của y, y không chịu chiến đấu với cậu, nếu cậu ra tay trước chẳng phải rất vong ân phụ nghĩa hay sao? Quên chuyện đó đi, nói sau vậy, đầu óc Mộc Phàm có hạn, không thể suy nghĩ quá nhiều ~~
"Đúng vậy, ta nấu ăn rất giỏi." Cô Độc Hiên Hàn trịnh trọng trả lời.
Nói không chừng thức ăn ngự thiện phòng của Hoàng Cung không sánh nổi món ăn y nấu, Cô Độc Hiên Hàn khá kiêu ngạo về tay nghề của y, y sống một mình tại Thiên Mạc Phong lâu rồi, tương đối kén ăn, vì thế tự nấu cho chính mình thưởng thức không ngờ luyện được tài nghệ nấu ăn cực đỉnh, mặc dù thứ này chẳng giúp ích gì cho võ thuật...!
"Quá tuyệt vời, ngươi muốn đến chỗ ta làm khách không!?" Mắt Mộc Phàm sáng lên, cậu vừa nói xong, Nhị Hắc bên cạnh liền nhiệt tình vẫy đuôi.
Nụ cười của thiếu niên trong sáng hơn bất kỳ ai, làm cho người ta bất giác thả lỏng: "Ngươi mời ta ăn cơm, ta nhất định phải cám ơn ngươi, tối nay ta sẽ chiêu đãi ngươi ~~"
"Ta mời khách, ta sẽ đưa ngươi tất cả vật liệu, ngươi nấu ăn được không ~~" Thiếu niên thấy Cô Độc Hiên Hàn không phản ứng kích động chạy đến bên người y, khoát tay lên vai Cô Độc Hiên Hàn bắt đầu bàn bạc.
"..." Có chuyện mời khách như vậy à? Cô Độc Hiên Hàn mặt không biểu cảm còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
"Quyết định như thế đi, cơm tối nay trông cậy vào ngươi! Chúng ta ăn một bữa ăn thịnh soạn nào!" Thiếu niên nắm chặt hai tay hưng phấn không thôi, tuy rằng cậu lười biếng nhưng đối với những thứ ngon miệng, dù có lười đến đâu cũng sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc ~~
"Đúng đúng, một bữa ăn thịnh soạn! Một bữa ăn thịnh soạn!" Nhị Hắc cũng giơ bốn chân ngắn lên trời, tích cực hưởng ứng lời nói của Mộc Phàm.
Cô Độc Hiên Hàn mặt không thay đổi nhìn một người một thú cứ mãi vui vẻ, chợt nhận ra hình như y chưa từng đồng ý gì cả.
Nhưng đối mặt với con chuột hamster cười rộ lên vô cùng đáng yêu và một cục lông tròn màu đen dễ thương, hệ thống miễn dịch con vật nhỏ của Cô Độc Hiên Hàn tự động kích hoạt.
Quên đi, dù sao hiếm khi rời núi...!
"A! Tìm được rồi, bọn họ ở trong đây!" Đám người tiến lại gần, vây quanh đất trống.
"Chạy nhanh quá, chết tiệt!"
Người giang hồ suýt chút nữa bị súng bắn tỉa của Mộc Phàm tiêu diệt hùng hổ xông tới.
Khi đám người vây quanh đất trống họ nhìn thấy một thiếu niên đang cười đùa vui vẻ và chó nhỏ đang giơ bốn chân ngắn lên trời, còn có một người đàn ông tuấn mỹ đang ngồi trên mặt đất.
"Thần thú đâu? Thần thú đi đâu rồi!" Mọi người nhìn trái nhìn phải không thấy bóng dáng thần thú.
Nhị Hắc lớn bằng bàn tay thu lại bốn chân ngắn, giương cao một móng vuốt ra hiệu chính mình bên chân Mộc Phàm, trực tiếp bị người giang hồ phớt lờ, không ai thèm nhìn chú chó nhỏ lông xù...!
"Chết tiệt, thần thú chạy mất rồi! Thằng nhóc kia ngươi giấu thần thú ở đâu!?" Một số người giang hồ bởi vì sợ hãi tay có chút run phẫn nộ chỉ vào thiếu niên, họ từng thấy thiếu niên mạnh đến mức nào: "Mau giao thần thú ra đây!"
"Nếu là Nhị Hắc, nó ở đây." Thiếu niên thành thật trả lời.
"Ở