Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Em Ấy Đáng Yêu Hơn Ngươi.
"Thái giám dùng để chỉ một người trung tính, sau khi bị thiến mất khả năng tình dục, bọn họ trở thành nam không ra nam nữ không ra nữ." Nhị Hắc chiếu sách hướng dẫn chỉ một mình thiếu niên xem được.
"Không khác những gì Cô Độc Hiên Hàn nói." Mộc Phàm trịnh trọng vuốt cằm: "Nhị Hắc, sau này không được phép tới gần sẽ mỹ nhân, Cô Độc Hiên Hàn nói sẽ bị lây nhiễm."
"...!Nhưng sách hướng dẫn đâu có nói vậy." Nhị Hắc tha thiết mở to hai mắt.
"Sách hướng dẫn còn chưa thu thập đầy đủ thông tin về thời không này, Cô Độc Hiên Hàn tuyệt đối không nói dối ta, đến lúc ngươi bị mất của quý đừng nói ta chưa nhắc nhở ngươi!" Thiếu niên kiêu ngạo chỉ tay vào phần bụng Nhị Hắc lộ ra ngoài, Mộc Phàm tin tưởng vững chắc rằng con người sẽ không nói dối.
"Lúc trước ngươi đồng ý với mỹ nhân vào Hoàng Cung, bây giờ còn đi nữa không?" Nhị Hắc dùng hai chân trước che kín hạ thân mình, cục tròn lông xù màu đen lớn bằng bàn tay trông ngốc ngốc đáng yêu.
"Không đi được không?"
"Chính ngươi đã đồng ý với hắn, nếu ngươi không đi thì ngươi là người thất hứa."
"Nếu đi bị lây nhiễm thì sao?"
Thiếu niên khổ não không thôi, sớm biết gần mỹ nhân bị lây nhiễm cậu nhất định từ chối: "Ta nghĩ ra rồi, tuy đồng ý vào Hoàng Cung nhưng ta không ngồi chung xe ngựa mỹ nhân, không ngồi cùng một chỗ ta sẽ không bị lây nhiễm, ta thông minh quá mà!"
Cô Độc Hiên Hàn bước vào liền chứng kiến cảnh tượng thiếu niên và Nhị Hắc sôi nổi bàn bạc chuyện gì đó, một người một thú nói chuyện vui vẻ rộn ràng.
Cô Độc Hiên Hàn liếc nhìn sắc trời bên ngoài, nhẩm tính, y rời khỏi Thiên Mạc Phong đã một khoảng thời gian, y tới nơi này bởi vì thần thú, thế nhưng tại sao bây giờ y lại ở đây không trở về?
"Anh đến rồi ~" Vừa nhìn thấy Cô Độc Hiên Hàn, thiếu niên liền mỉm cười hệt như em trai nhỏ nhà bên, câu tiếp theo là kiêu ngạo mệnh lệnh: "Mau dẫn ta đi tìm mỹ nhân!"
"..." Con chuột hamster này thay đổi liên tục hệt như thời tiết.
Trước đó trông mong y không buông, hiện tại theo đuổi thái giám nam không ra nam nữ không ra nữ kia.
Mộc Phàm thấy Cô Độc Hiên Hàn không sang đây ôm cậu, cậu đứng lên chạy đến trước mặt Cô Độc Hiên Hàn, nhảy vào lòng người đàn ông giống như con koala bám trên người y, hai tay ôm cổ người đàn ông, cặp chân thon dài vòng qua eo cường tráng Cô Độc Hiên Hàn, nghiêm mặt chỉ huy người đàn ông.
"Ôm ta đi gặp mỹ nhân nào."
Trọn vẹn xem Cô Độc Hiên Hàn trở thành vật cưỡi của riêng, thật ra trước khi Cô Độc Hiên Hàn tới, vật cưỡi của thiếu niên là rất nhiều rất nhiều sơn tặc, chỉ có điều bọn sơn tặc không được đối đãi tốt giống Cô Độc Hiên Hàn, bọn hắn khiêng cả người lẫn ghế tựa!!
"Tại sao đi tìm hắn?" Cô Độc Hiên Hàn không rõ vì sao y không tát chết thiếu niên.
"Ta có thể cùng với mỹ nhân vào Hoàng Cung, nhưng phải chuẩn bị một xe ngựa khác cho ta." Thiếu niên vô cùng nghiêm túc: "Mặc dù thái giám lây nhiễm, nhưng chuyện đã đồng ý không được phép thất hứa."
"..."
"Cho nên ta mới nghĩ ra cách này từ chối hắn!" Thiếu niên ôm cổ Cô Độc Hiên Hàn, ngón tay chỉ cửa: "Đi, anh ôm ta đi gặp mỹ nhân!"
Thật sự đem y biến thành vật cưỡi.
Cô Độc Hiên Hàn một tay nâng mông thiếu niên lên, để cho thiếu niên cao song song y.
Khuôn mặt vô cảm nghĩ thầm xúc cảm không tệ, cơ thể cậu mềm mại nhưng rắn chắc cảm xúc ôm cũng không tồi.
"Trong sơn trại có xe ngựa." Làm trại chủ còn không biết trong sơn trại của mình có thứ gì.
"A?! Tại sao ta không biết?" Bởi vì phạm vi hoạt động của cậu là phòng và sảnh chính, ngủ