Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Trò Chơi Không Thể Kết Thúc!
"Con trai, con thích cha không?" Điện Thiên Ảnh phát hiện đóng vai cha trêu chọc thiếu niên rất vui sướng, cũng vui khi nhìn thấy vẻ mặt bí xị của Cô Độc Hiên Hàn.
Điện Thiên Ảnh nhìn Mộc Phàm, dù sao khuôn mặt hiện tại không của hắn, hắn không sợ mất thể diện ~~
"...!Thích." Mộc Phàm qua loa lấy lệ trả lời.
"Con trai, con yêu cha không ~~"
"..." Thiếu niên không đáp, cậu vừa biết im lặng là cách tốt nhất để bịt miệng người đàn ông ồn ào này.
"..." Trán Cô Độc Hiên Hàn nổi gân xanh ngoằn ngoèo, y muốn đánh bay người đàn ông trước mặt.
Ầm!
Cô Độc Hiên Hàn chưa kịp nổi giận, xe ngựa đột nhiên bị một vật nặng không rõ va phải, vật nặng rớt xuống đất phát sinh tiếng vang.
Sắc mặt Điện Thiên Ảnh ngưng trọng liếc về phía Cô Độc Hiên Hàn, hai người cùng lúc vén rèm xe lên.
Thấy Sát Văn Thiên hành động đầu tiên của Dĩnh Vô Tuyết là nhướng mày, chán ghét biểu lộ rõ rệt trong mắt, anh không nghĩ tới gặp mặt Sát Văn Thiên ở đây...!
Sát Văn Thiên vừa chạm đất đã tiếp xúc với ánh mắt chán ghét của Dĩnh Vô Tuyết, trái tim hắn nhói đau tựa như dùng kim nhọn mạnh mẽ đâm vào.
Lần nữa gặp mặt, hắn không thể ngờ người đàn ông sẽ ném cho hắn loại ánh mắt này, mặc dù hắn biết người đàn ông sẽ không vui khi gặp lại chính mình, nhưng đừng biểu đạt lộ liễu phải thế chứ!
Chính xác mà nói người nên cảm thấy không vui rõ ràng là Sát Văn Thiên hắn!!
Dựa vào những chuyện Dĩnh Vô Tuyết làm với hắn, hắn còn chưa tỏ ra khinh bỉ miệt thị, Dĩnh Vô Tuyết nào có tư cách biểu đạt ánh mắt chán ghét!!
Sắc mặt Sát Văn Thiên khó coi, hung ác trợn mắt Dĩnh Vô Tuyết, bình tĩnh đứng lên phủi bụi trên người, bàn tay siết chặt, đè ép xuống những cảm xúc manh động của mình.
Hắn rời Phiêu Hương Các vốn định lên đường trở về Hắc Phong Sơn Trại tìm Dĩnh Vô Tuyết tính sổ, ban nãy hắn xảy ra xích mích cùng người khác, hắn không mong đợi gặp mặt Dĩnh Vô Tuyết bằng loại phương thức này.
Sát Văn Thiên ngẩng đầu nhìn lầu hai quán trà, phát hiện người đàn ông đạp bay hắn không còn ở đó.
Không ngờ người đàn ông dùng một chiêu đạp bay hắn, đối phương chắc hẳn không hề đơn giản!
Quay lại thời gian trước đó, Sát Văn Thiên đang nghỉ ngơi tại quán trà, một người đàn ông mặc trang phục đen, áo choàng có nón màu đen bước vào lầu một, một con thú đặc biệt kỳ quái đi cùng anh ta, lông toàn thân màu trắng bạc không có tạp chất, hơi giống sói bạc, nhưng đôi mắt con thú đỏ như máu, cơ thể ngược lại không kém cạnh sư tử, những người trong quán trà không khỏi giật mình khi thấy khi con thú.
Người đàn ông còn vô cùng hung hăng càn quấy, anh ta bước thẳng lên lầu hai gọi Tiểu Nhị, câu nói đầu tiên là mời tất cả vị khách lầu hai rời đi, anh ta muốn độc chiếm lầu hai một mình!
Trên đời này làm gì có người không nói phải trái như vậy, huống chi Sát Văn Thiên đến trước, anh ta cũng không nên đuổi mọi người rời đi mà không chào hỏi một tiếng.
Sát Văn Thiên dĩ nhiên kìm lòng không được ra tay, không nghĩ tới anh ta đạp hắn một phát rớt trúng xe ngựa.
Phát hiện anh ta không còn ở đó nữa, Sát Văn Thiên nhảy trở lại mặt đất, cung kính hướng Cô Độc Hiên Hàn gọi: "Sư Phụ."
"Có vẻ võ công mấy năm nay của ngươi không có nhiều tiến bộ." Cô Độc Hiên Hàn nhìn Sát Văn Thiên từ trên xuống dưới, toàn thân dính bụi nhếch nhác.
Mặc dù y đuổi Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên khỏi Thiên Mạc Phong, nhưng trong lòng y vẫn hy vọng võ công hai người họ sẽ tiến bộ vượt bậc, để tương lai hai người họ trở thành đối thủ của y.
Đáng tiếc...!
"Đệ tử sẽ tự kiểm điểm." Sát Văn Thiên cúi đầu không phản bác, hắn kính trọng Cô Độc Hiên Hàn từ trong xương tuỷ.
"Nếu đã tới, thì hãy cùng nhau lên đường." Cô Độc Hiên Hàn quay sang nhìn Dĩnh Vô Tuyết: "Anh ta bị thương, dọc đường đi các người có thể chăm sóc lẫn nhau, đừng làm phiền ta."
"Được." Sát Văn Thiên không từ chối, hắn cúi đầu tóc mái che khuất đôi mắt không để cho người ta nhìn thấy