Uyển Dư không dễ dàng gì mới ổn định lại người thì lại lần nữa nghe thấy giọng nói của Diệp Uyển Nghi: "
Ông chú, ông chú bí mật nói cho cháu biết đi, ông chú tại sao lại cùng mẹ chơi trò hôn hôn vậy chứ? Có phải ông chú thích mẹ không?"
Uyển Dư nghiến răng, cô phải mất rất nhiều sức mới nhịn để không đánh vào mông của Diệp Uyển Nghi.
Cô không ngừng thôi miên bản thân, tai không nghe gì cả, như thế mới có thể dứt khoát đi vào phòng bếp.
Lục Minh Thành nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn ở cửa bếp, anh không nghe thấy Diệp Uyển Nghi hỏi anh cái gì cả.
.
"Ông chú, ông chú mau nói đi, ông chú cùng mẹ chơi trò hôn nhau có phải là vì thích mẹ không?"
Nghe lời nói của Diệp Uyển Nghi, Lục Minh Thành mới hoàn hồn trở lại, anh miễn cưỡng thu hồi ánh mắt khỏi cửa bếp rồi nhẹ nhàng đáp lại ""
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Lục Minh Thành, Diệp Uyển Nghi đột nhiên ngạc nhiên giống như khám phá ra một thế giới mới.
Cô bé không ngừng nháy mắt với Diệp Gia Bảo, ông chú thật sự rất thích mẹ nha, người mà mẹ thích hình như không phải là bố mà là ông chú, nhưng cho dù mẹ có thích ai, chỉ cần mẹ vui vẻ thì bọn chúng đều ủng hộ vô điều kiện.
Diệp Uyển Nghi trong lòng thâm nói một câu, bố à, con xin lỗi, Bối Bối phản bội rồi, ai biểu người mà mẹ thích lại là ông chú chứ! Bố à, người yên tâm, Bối Bối mãi mãi bên cạnh bố.
Diệp Gia Bảo cũng ủng hộ việc Lục Minh Thành và Uyển Dư ở bên nhau, với thái độ có trách nhiệm, cậu bé vẫn hỏi Lục Minh Thành lần nữa: "Ông chú, ông chú có thực sự thích mẹ ? Không phải là nhất thời cảm nắng chứt"
Ánh mắt Lục Minh Thành nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Ta yêu cô ấy, cả đời cũng không bao giờ thay đổi cả.
"
Cả đời cũng không bao giờ thay đổi !
Vốn dĩ lần trước Lục Minh Thành biểu cảm tỏ vẻ không thích Uyển Dư đã khiến trong lòng Diệp Gia Bảo vẫn còn một chút hiềm khích với anh, bây giờ khi nghe anh nói lời này, cậu bé liên không còn một chút ác cảm gì với anh nữa.
Vẻ mặt Diệp Uyển Nghi bối rối, cô bé lắc cái đầu nhỏ: "Ông chú, cái gì mà cả đời không cá ạ? Có phải là sau này ông chú cùng mẹ ở với nhau thì chúng ra sẽ không thể ăn cá phải không?"
Diệp Uyển Nghi ấm ức cắn môi giống như phải đưa ra một quyết định rất đau đớn: "
Bối Bối rất thích ăn cá, nhưng chỉ cần mẹ hạnh phúc vậy thì Bối Bối cả đời này cũng sẽ nguyện ý không ăn cát"
Ôi trời! Bà cô của tôi ơi ! Từ "cả"
của tôi sao lại biến thành "cá"
trong miệng con thế kia ? Diệp Gia Bảo bất lực liếc nhìn em gái mình: "Bối Bối, cô nương ơi, sau nay đừng có luôn nghĩ đến việc ăn nữa, em nên đọc sách nhiều hơn.
"
Bị Diệp Gia Bảo khinh bỉ như vậy, Diệp Uyển Nghi nhất thời buồn bực, nghĩ đến cái gì, Diệp Uyển Nghi càng thêm buồn bực.
Cô đáng thương nhìn Diệp Gia Bảo: "Anh à, sau nay mẹ và ông chú ở cùng nhau thì nhất định sẽ có em bé, anh nói xem sau này mẹ cùng ông chú có em bé rồi, thì mẹ còn thích chúng ta nữa hay không? "
Nghĩ đến sau này rất nhanh sẽ có một đứa trẻ tranh sủng cùng cô bé với Diệp Gia Bảo, khiến Diệp Uyển Nghi đến socola cũng không có tâm trạng để ăn.
"Bối Bối, không cần biết sau này mẹ sẽ sinh bao nhiêu em bé thì chúng ta đều là những đứa trẻ mà mẹ yêu nhất.
"
Diệp Gia Bảo như một người lớn nói với đứa nhóc Diệp Uyển Nghi: "Hơn nữa, chúng ta là anh chị em, thì phải thương yêu em trai em gái mà mẹ sinh ra.
ˆ Nghe Diệp Gia Bảo nói như vậy liên khiến Diệp Uyển Nghi cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô bé lay cánh tay Diệp Gia Bảo: Lỡ em trai em gái giành sô cô la của em thì phải làm sao đây?"
Diệp Gia Bảo bất mãn nhìn Diệp Uyển Nghi: "
Em cho rằng tất cả mọi người đều ham ăn như em sao?"
Lại bị chính anh trai của mình khinh