Uyển Dư có chút thất thân đứng ở bên cửa sổ, Hàn Tịnh, Lục Minh Thành, hai người là họ hàng thân thiết với nhau, hai người họ, cho dù cô ấy chọn ai, đều là định mệnh phải đối mặt với người kia, như vậy lúc ba người gặp lại sẽ khó xử biết bao, vì vậy cô chỉ có thể không chọn ai cả.
Uyển Dư xoay người muốn về phòng ngủ, không ngờ Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi lại đang đứng sau lưng cô.
"Bảo Bảo, Bối Bối, sao các con lại chưa ngủ?"
"Mẹ, có phải bố cầu hôn mẹ không?"
Diệp Gia Bảo nhìn Uyển Dư, rất nghiêm túc hỏi.
Uyển Dư biết Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi đều rất mong gia đình họ được ở bên nhau, nhưng cô không cách nào chấp nhận được tình cảm của Hàn Tịnh, cô thật sự không biết phải nói thế nào.
Không đợi Uyển Dư lên tiếng, thì Diệp Uyển Nghi dáng vẻ rất hiểu chuyện lên tiếng: "Mẹ ơi, bố thật lãng mạn nha! Nhưng mẹ à, chỉ cần mẹ không thích bố, thì dù bố có lãng mạn đến đâu, mẹ cũng không thể chấp nhận nha!"
"Bối Bối, con nói cái gì vậy?"
Uyển Dư không dám tin hỏi Diệp Uyển Nghi.
Không phải hai đứa rất hy vọng cô chấp nhận Hàn Tịnh sao, sao lại! 2 "Mẹ, con và Bối Bối đều biết mẹ không thích bố.
"
Diệp Gia Bảo như người lớn nhìn Uyển Dư nói: "Con và Bối Bối hy vọng gia đình bốn người của chúng ta có thể mãi mãi bên nhau, nhưng chúng con càng hy vọng mẹ sẽ hạnh phúc, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình, cho dù mẹ chọn ai đi nữa thì chúng con đều ủng hộ mẹ!"
"Đúng rồi mẹ à, con cũng rất hiểu chuyện, cho dù mẹ ở với ai đi chăng nữa thì bố vẫn luôn là bố của chúng con, không ai có thể thay đổi điều này.
Chúng con có bố có mẹ, cho nên mẹ à, mẹ có thể theo đuổi tình yêu thực sự nha!"
Diệp Uyển Nghi nép vào vòng tay của Uyển Dư cười nói.
Nhìn thấy Diệp Uyển Nghi đang làm nũng trong vòng tay của Uyển Dư, Diệp Gia Bảo không khỏi nhếch môi lên, tiểu quỷ ngây thơ, chỉ có biết làm nũng trong lòng mẹ thôi, thực mất mặt mài Nhưng mà, cậu bé cũng muốn một lần làm tiểu quỷ ngây thơ! Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Gia Bảo được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp, cậu bé cũng ôm lấy Uyển Dư: "Mẹ ơi, con cũng ủng hộ việc mẹ theo đuổi tình yêu đích thực!"
Nhìn hai đứa nhỏ nép vào vòng tay của mình, trái tim Uyển Dư khẽ run lên, nước mắt cô suýt chút nữa chảy xuống.
Năm năm trước, Tần Chí Minh lừa dối cô đều do Diệp Hiểu Khê sắp đặt, lúc bị người khác làm nhục ở trong khách sạn, cô thật sự đã nghĩ mình không ra gì.
Không ngờ cô trong cái rủi có cái may, nhờ đêm hôm đó, cô mới có được hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy.
Bọn trẻ là cả thế giới của cô, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, chỉ cần ôm chặt nắm chặt lấy bọn trẻ, trái tim cô liền viên mãn hơn bao giờ hết.
"Mẹ ơi, mẹ có phải thích ông chú không?"
Diệp Uyển Nghi đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn về phía Uyển Dư hỏi.
Có thích không? Uyển Dư thu hồi suy nghĩ, tất nhiên rất thích.
Tính cách của cô đơn giản và dứt khoát, cô cũng là một người phụ nữ kiêu hãnh và điềm tĩnh, nhưng trước mặt Lục Minh Thành, cô luôn bất giác trở thành một kẻ ngốc nghếch, đầu óc cô thường xuyên bị chập chờn.
Đôi khi, cô cũng hy vọng có thể có được trái tim của người ấy đến lúc về già, nhưng những hi vọng xa hoa sau cùng đều là những hi vọng xa hoa, không thể xem là thật.
Uyển Dư không trả lời lời của Diệp Uyển Nghi, cô không biết nên trả lời như thế nào.
Nói thích thì không thể vượt qua rào cản trong lòng, nhưng nếu nói không thích thì là nói dõi, không muốn lừa dối đứa con yêu của mình.
Diệp Gia Bảo hiểu chuyện nhìn Uyển Dư, cậu bé kéo Diệp Uyển Nghi ra để cô bé không cố hỏi nữa, tránh làm khó mẹ.
Diệp Uyển Nghi trong lòng cũng hiểu rõ, cô bé cúi đầu nhỏ vào vòng tay của Uyển Dư: "Mẹ ơi, người mẹ yêu nhất tất nhiên con, anh trai, ông chú cùng dì Trà Trà rôi! Mẹ nói xem con nói có đúng không?"
Uyển