"Không muốn để tôi nếm thử mùi vị của cô phải không? Tôi nói cho cô biết, tôi nhất định phải thử!"
Tần Chí Minh xoay người đè lên người Uyển Dư, anh ta nở nụ cười tàn nhẫn và hung dữ: "Uyển Dư, tôi còn chưa nói với cô nha? Phía trước rừng cây là làng côn đồ, đợi đến khi tôi chơi cô đến nát rồi, tôi sẽ bán cô đến thôn côn đồ đó.
Cô không phải thích làm gái sao, tôi sẽ cho cô làm!"
Làng côn đồ!
Cơ thể Uyển Dư không tự chủ mà choáng váng.
Cô có thói quen lướt tin tức hàng ngày, cách đây vài ngày cô mới xem được một mẩu tin, một nữ sinh viên đại học đã bị bán đến một ngôi làng xa xôi.
Khi tìm được cô ấy, đôi chân của cô ấy đã què rồi, tinh thần cũng trở nên hoản loạng, không ai có thể tưởng tượng được cô ấy đã phải chịu đựng như thế nào.
Trên thực tế, kết quả của nữ sinh đại học đó vẫn còn tốt hơn nhiêu người, nhiều phụ nữ sau khi bị bắt cóc cả đời này cũng không cách nào được cứu ra, ở những nơi không có ánh sáng như vậy sống không được mà chết cũng không xong.
Không! Cô tuyệt đối không thể rơi vào tay một đám người đàn ông man rợ được, cô sẽ không để cho Tần Chí Minh thành công! Vừa rồi Uyển Dư có chú ý tới bên cạnh có một viên đá to bằng lòng bàn tay, Uyển Dư vươn tay năm chắc viên đá, cô nghiến răng nghiến lợi đập vào đầu Tần Chí Minh.
Vì có thể trở về bên cạnh hai đứa nhỏ, cô sẽ không nhân từ nữa! Uyển Dư vẫn lặng lẽ nằm trên mặt đất, Tần Chí Minh cứ nghĩ cô bị chết đuối, anh ta thế nào cũng không ngờ đến, cô lại dám tấn công anh ta! Dòng máu đỏ tươi chảy xuống đầu Tần Chí Minh, vài giọt máu chảy xuống trán rồi chảy xuống mắt, nhuộm đỏ cả mắt anh ta.
Như một con sói khát máu, hận đến mức muốn nuốt sống Uyển Dư.
"Uyển Dư!"
Tần Chí Minh căm hận nhìn chằm chằm Uyển Dư, thấy anh ta vẫn chưa chết, Uyển Dư liên vươn tay muốn đánh anh ta lần nữa, lần này Tần Chí Minh sớm đã có phòng bị, anh ta giữ chặt cổ tay Uyển Dư, hung hăng tát mạnh cô một cái.
"Đàn bà thối, cô vẫn thật không biết tốt xấu!"
Tần Chí Minh giật cục đá trên tay Uyển Dư, anh ta tức giận đến mức muốn đập vào mặt Uyển Dư.
Nhưng nghĩ tới đập chết cô như thế này thì quá hời với cô, đập vào mặt cũng không bán được cô với giá tốt, nên anh ta đành nhẫn nhịn ý muốn đập cô.
Anh ta túm tóc Uyển Dư, đập đầu cô xuống đất: "Đàn bà thối, muốn khiến tôi chết? Nằm mơ đi! Chơi cô chưa chết, tôi làm sao dám chết trước! Đàn bà thối, tôi sẽ giết cô! Giết chết cô!"
Đầu của Uyển Dư càng ngày càng chùng xuống, cô thật sự không nói nên lời, thân thể của Tần Chí Minh sao lại giống như thép vậy chứ, từ trên vách đá ngã xuống, lại bị cô đánh trúng, anh ta vậy mà vẫn còn sức hành hạ cô.
Thân thể Uyển Dư rất đau, chỗ nào cũng đều đau, cô cũng không biết rốt cuộc là đau ở đâu.
Cô cảm giác sau khi Tần Chí Minh đánh cô đủ rồi, anh ta liền túm tóc lôi cô vê phía trước.
Mi mắt càng ngày càng nặng, Uyển Dư rất muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng cô lại lo lắng nếu nhắm mắt lại có thể sẽ không tỉnh lại, cho nên cô không dám ngủ.
Uyển Dư mơ hồ cảm thấy mình bị Tần Chí Minh kéo vào trong lòng, cổ cô bị khóa cổ giống như một con thú, bị Tần Chí Minh dùng xích sắt trói lại.
Tần Chí Minh đi ra ngoài, phải một hai tiếng sau anh ta mới bước vào, trong tay câm một ống kim gỉ.
"Uyển Dư, đoán xem đây là cái gì"
Không đợi Uyển Dư lên tiếng, anh ta tự nói: "Cô không cần biết đây là cái gì, chỉ cần biết nếu bị tiêm mũi này cô sẽ liên biến thành kẻ ngốc, vậy là đủ rồi!"
Vừa nói anh ta vừa đưa tay châm mạnh cây kim vào cánh tay của Uyển Dư!
Tất nhiên Uyển Dư không muốn trở thành một kẻ ngốc, nhưng bây giờ, cơ thể cô rã rời đau đớn, cô thực sự không có sức lực để chống lại.
Cô chỉ có thể nhìn ống kim trong tay