Kéo chăn bông vào, Uyển Dư vừa muốn đánh một giấc thật ngon thì điện thoại của cô bỗng vang lên.
Là tin nhắn do Lục Minh Thành gửi tới.
"Tôi đang ở tầng cao nhất, lên tìm tôi, nếu không tôi xuống tìm cô.
"
Uyển Dư đọc xong tin nhắn liên hoảng hốt vội vàng ném điện thoại lên đầu giường, lồng ngực của cô như chú nai chạy loạn, cái gì mà cô lên đó hay anh xuống tìm cô chứ? Uyển Dư nằm trên giường, nhắm mắt giả vờ như đã chết.
Cô thực sự muốn giả vờ bản thân không nhìn thấy tin nhắn này.
Sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, Uyển Dư đột nhiên từ trên giường ngôi bật dậy.
Lời Lục Minh Thành đã nói thì chắc chắn có thể làm được, vừa rồi anh nói nếu cô không lên tìm anh thì anh sẽ xuống tìm cô.
Cô dù có tỏ ra không nhìn thấy tin nhắn cũng không ổn.
Uyển Dư biết, tầng cao nhất của khách sạn này là phòng tổng thống xa xỉ sang trọng nhất cấp kim cương, bên trên chỉ có một phòng duy nhất, nếu như cô đi lên chắc hẳn sẽ không bị người trong đoàn nhìn thấy.
Nhưng nếu Lục Minh Thành đi xuống !
Hầu hết nhân viên trong đoàn phim đều sống cùng tầng với cô.
Sau sự việc Dương Tuyết xảy ra vừa rồi, có rất nhiều nhân viên vẫn chưa nghỉ ngơi, có thể bên ngoài hành lang vẫn còn người, nếu Lục Minh Thành bất chấp đến gõ cửa phòng cô, chỉ sợ đến ngày mai thì mối quan hệ giữa cô và Lục Minh Thành sẽ bị truyền tới đoàn phim mất.
"Mọi người biết gì chưa, đêm hôm qua Lục thiếu đã xuống phòng Uyển Dư.
"
"Tôi cũng nhìn thấy rôi, Uyển Dư thật là, đã có con với Hàn thiếu, còn cùng Lục thiếu! "
Nghĩ đến đoàn phim sẽ tung tin vịt, Uyển Dư dùng hết lực che tai lại, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cô vẫn là quyết định bấm số điện thoại của Lục Minh Thành.
Gần như ngay lập tức, Lục Minh Thành liên tiếp nhận cuộc gọi, không biết có phải do ảo giác của Uyển Dư hay không, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng được trong giọng nói của Lục Minh Thành mang theo sự ham muốn.
"Lên rồi?"
Uyển Dư yếu ớt nuốt nước bọt, lên tiếng: "Không có, cậu trẻ, anh tìm tôi có việc gì? Có thể nói trong điện thoại được không? Tôi vốn chuẩn bị ngủ rồi.
"
Ngừng một chút, Uyển Dư nói thêm câu nữa: "Nếu anh cũng muốn ngủ rồi, vậy thì ngày mai nói cũng được.
"
"Tôi ngủ không được.
"
Lời nói của Lục Minh Thành cực kỳ thẳng thắng, giống như một đứa trẻ không lấy được kẹo để ăn.
Không ngủ được? Uyển Dư sững sờ, cậu trẻ đây là không ngủ được nên muốn cô lên đó nói chuyện phiếm với anh sao? Ngay khi Uyển Dư muốn nói cái gì đó để tránh tiếp xúc với anh, thì lại nghe giọng nói không thể nhìn ra bất kì cảm xúc nào của anh: "Không ôm cô, tôi ngủ không được.
"
Khụ khụ! !
Nghe lời nói của Lục Minh Thành khiến Uyển Dư xém chút nữa bị tự sặc chết nước miếng của chính mình, không ôm cô anh ngủ không được?! Cái gì mà không ôm cô anh ngủ không được chứ! Ai cân anh ôm chứ! Lúc này trong đầu Uyển Dư cũng nảy ra một suy nghĩ không thể tin được, cậu trẻ cả đoạn đường dài chạy đến thành phố này, còn ở cùng khách sạn với cô, không phải là vì muốn ôm cô ngủ chứ? Uyển Dư ho khan một tiếng, một người lạnh lùng, cao ngạo như cậu trẻ, sao lại dễ dàng nghiện việc dán vào cô thế! Uyển Dư hãng giọng, gượng cười: "Cậu trẻ, anh đang đùa gì vậy!! Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào! Không còn sớm nữa đâu, anh nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon mơ đẹp!"
Uyển Dư còn chưa cúp điện thoại thì giọng nói nhàn nhạt không hài lòng của Lục Minh Thành đã lọt vào tai cô: "Uyển Dư, tôi không có đùa! Ừm, nếu như cô không tình nguyện đi lên, vậy tôi bây giờ xuống tìm cô!"
Cậu trẻ đi xuống? Đừng mài Nghĩ đến cảnh cậu trẻ điên cuồng đập cửa ngoài phòng mình, cảnh cả đoàn làm phim cuống cuồng nhìn, cảnh tượng đẹp mắt đến khiến Uyển Dư không dám tiếp tục nghĩ đến.
Uyển Dư bực bội từ trên giường đứng dậy: "Cậu trẻ, anh đừng có xuống đây, để tôi lên tìm anh.
"
Nói xong, Uyển Dư liên thay bộ quần áo kín đáo nhất, rồi đi lên tầng cao.
Để Lục Minh Thành ôm cô đi ngủ, loại chuyện này cô tất nhiên sẽ không để xảy ra, tối đêm nay cô nhất định phải nói chuyện rõ ràng với anh, anh là trưởng bối của cô, vì vậy sau