Uyển Dư thực sự muốn hất quẳng tay Kiều Phong ra, đánh vào đầu anh ta, nhưng cô lại không muốn chính mình bùng nổ trước mặt Lục Minh Thành, vì vậy đành nhẫn nhịn nghĩ đến việc dùng giày cao gót dẫm chết anh ta.
"Buông ra"
Lục Minh Thành lạnh lùng ra lệnh, Kiều Phong vốn dĩ đã không ưa mắt Lục Minh Thành, bây giờ Lục Minh Thành còn dám ra lệnh cho anh ta, khiến trong lòng Kiều Phong càng khó chịu hơn.
Anh ta xếch mắt liếc nhìn Lục Minh Thành, mặc dù có chút sợ hãi trước khí chất trên người Lục Minh Thành, nhưng thuộc hạ trong công ty nhỏ của anh ta đều tán dương anh ta đủ điều, nay bị người khác mắng nhiếc như vậy khiến anh ta không chịu nổi.
"Anh là cái gì chứ? Nếu không phải A Uyến gọi anh tiếng cậu trẻ thì tôi sớm đã đem anh vứt ra ngoài rồi! Cút! Ở đâu mát mẻ thì cút đi đi, đừng làm chậm lỡ tôi cùng A Uyển bàn chuyện đại sự!"
Uyển Dư vốn dĩ đã không thích cái cách khinh bỉ người khác này của Kiều Phong, nhưng sau khi anh ta nói như vậy khiến cô ngay lập tức tràn đầy ngưỡng mộ.
Mẹ kiếp, Kiều Phong này cũng thật là đàn ông, đám kêu cậu trẻ cút, anh ta quả thật không cần mạng nữa rồi! "A Uyển, mặc kệ anh ta, tôi đưa cô về nhà, thuận tiện chúng ta cùng nhau nói chuyện bồi đắp tình cảm"
Kiều Phong cười nham hiểm nhìn Uyển Dư, hiển nhiên, cái gọi là bôi đắp tình cảm trong lời của anh ta không đơn thuần chỉ là tán gẫu, dạo bộ.
Nghe Kiều Phong cứ một tiếng gọi A Uyến, khiến bụng dạ Uyển Dư có chút khó chịu, cô cảm giác tối nay cô không cần ăn cơm nữa rồi.
Kiều Phong vừa rồi bị Lục Minh Thành măng như vậy khiến anh ta không nhịn được thả cổ tay Uyển Dư ra, nói xong lời nói đó, anh ta liền nhanh chóng vươn tay muốn nắm lại cổ tay Uyển Dư.
Tay anh ta còn chưa chạm được vào da Uyển Dư thì đã cảm nhận được cơ thể chính mình đau nhói, thân hình mũm mĩm của anh ta nặng nề ngã xuống đất.
"Mẹ kiếp! Anh vậy mà dám đánh tôi! Anh! "
Kiều Phong tức giận đến mức mặt đỏ lên như màu gan lợn, anh ta giơ tay run rẩy chỉ vào Lục Minh Thành, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Lục Minh Thành vừa tiếp xúc với cánh tay đầy mỡ, anh ghét bỏ rút khăn giấy ra, lau tay.
Đôi lông mày lạnh lùng, mang theo sự uy nghiêm khiến người khác không thể không phục: "Tôi không phải là cái thá gì, tôi là chồng của cô ấy"
"Chồng?"
Sắc mặt của Kiều Phong càng thêm khó coi, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Uyển Dư: "Diệp tiểu thư, cô hãy giải thích cho tôi chút đi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy! Cô không phải ở trên trang mai mốt nói cô đang độc thân sao? Anh ta sao lại tự nói là chõng cô chứ?"
Không đợi Uyển Dư lên tiếng, Kiều Phong lại kích động kêu lên: "Vừa rồi cô còn gọi anh ta là cậu trẻ, giờ chồng lại là cậu trẻ, các người đúng thật là loạn mà! Loạn chết rồi! Hai người đây là loạn luân mà!"
Loạn luân!
Uyển Dư kiêng kỵ nhất chính là người khác nói ra từ này, nghe xong lời này của Kiều Phong khiến tay chân cô chợt lạnh ngắt, ngay cả môi cũng không tự chủ được mà run rẩy.
Kiều Phong còn đang muốn nói gì đó, nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Lục Minh Thành không khách khí đá vào mặt một cái.
Kiều Phong đau đến mức hét lên: "Anh!
Anh vậy mà dám đánh tôi? Có ai nói cho tôi biết anh ta là ai! Tôi giết chết anh tai"
"Ừm, Lục Minh Thành, tôi đang chờ anh giết tôi đây!"
Lục Minh Thành bình tính, một chân trực tiếp đá Kiều Phong bây đến cửa ra vào quán cà phê.
Lục Minh Thành!
Cơ thể mũm mĩm của Kiều Phong run lên, ngay lập tức giống như một quả bóng bị xì hơi, cái tên Lục Minh Thành này, anh ta tất nhiên đã từng nghe qua.
Vừa rồi anh ta không nghĩ tới, bây giờ nhìn người đàn ông như quỷ dị Rakshasa đang đứng trước mặt, anh ta đột nhiên cảm nhận có chút quen mắt, rất giống người đàn ông trên tạp chí tài chính số nào đó.
Lục Minh Thành, là người không nên đụng vào! Đừng nói anh loạn luân, cho dù