Uyển Dư nghĩ ngợi, có lẽ là do cô mấy hôm trước đã nhắc đến việc chia tay với Hàn Tịnh, làm tổn thương đến trái tim non nớt của anh ta.
Uyển Dư thật sự không quen với việc Hàn Tịnh cả ngày cứ tránh mặt cô như tránh tà, dù sao thì bọn họ cũng từng là anh em tốt của nhau, hơn nữa anh ta còn là cha của hai đứa nhỏ, nếu như sau này anh cứ tránh mặt cô như vậy thì khó xử biết bao! Uyển Dư cầm lấy điện thoại, muốn nhắn cho Hàn Tịnh một tin nhắn, để khiến cho hai người có thế quay lại mối quan hệ vô tư vô lo như thời còn nhỏ, nhưng tin nhắn cô còn chưa kịp gửi thì đã nhận được tin nhắn Hàn Tịnh gửi tới.
"Lão đại, nếu như anh phạm phải sai lâm, em có thể tha thứ cho anh được không?"
Làm sai? Uyển Dư sửng sốt, chẳng lẽ là Hàn mập giết người phóng hỏa rôi? Lúc còn đi học, Hàn Tịnh cũng từng thút thít nước mũi hỏi cô, lão đại, nếu như tớ phạm phải sai lãm, cậu có thể tha thứ cho tớ được không? Hàn Tịnh hỏi tận mấy lần, vì sao lại hỏi cô? Ồ, có một lần Hàn Tịnh vô tình làm gãy chiếc kẹp tóc yêu thích của cô.
Một lần khác, là do Hàn Tịnh lại tham ăn đi ăn trộm sữa chua của cô.
Lúc còn nhỏ cảm thấy mấy tội của Hàn Tịnh chính là không thể tha thứ, bây giờ nghĩ lại, đúng là chuyện cỏn con mài Nếu như Hàn Tịnh lại ăn trộm đồ ăn yêu thích của cô hay là làm hư phụ kiện yêu thích của cô, cô nhất định sẽ không bạo lực khiến anh khóc như hồi nhỏ đâu.
Nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ ở trường, Uyển Dư không khỏi cười nhẹ.
Cô cảm thấy có chút vui mừng vì quan hệ giữa cô và Hàn Tịnh dường như không còn ngại ngùng nữa, bọn họ giống như quay trở lại hồi nhỏ, cô mang chiếc váy công chúa còn anh mang chiếc quần tây rộng rãi không hợp với thân hình, anh cứ luôn đi sau cô, cứ liên tục lên tiếng lấy lòng cô, lão đại, cậu chờ tớ với.
Uyển Dư kiêu ngạo khịt mũi trả lời Hàn Tịnh: "Việc có nên tha thứ cho anh hay không, em phải suy nghĩ một chút!"
Nghĩ đến khuôn mặt phúng phính đây nước mắt của Hàn Tịnh khi còn bé, Uyển Dư đột nhiên có chút không chịu nổi, nhanh chóng nói tiếp câu: "Quên đi, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, em đều tha thứ cho anh!"
Thực ra, Uyển Dư muốn nói rằng cho dù Hàn Tịnh có thực sự giết người phóng hỏa thì anh cũng là Hàn mập đã từng cùng cô trải qua những năm tháng tươi đẹp! "Lão đại, cảm ơn em"
Uyển Dư chờ rất lâu, chỉ đợi câu trả lời của Hàn Tịnh, Uyển Dư cong môi, cảm ơn khỉ gì, một người tốt bụng như Hàn Tịnh, cô thực sự không tin anh có thể làm ra loại chuyện gì xấu xa! Buổi xem mắt tối nay quá hao tổn tinh thần rồi, Uyển Dư mệt mỏi đến mức tắm rửa xong liền lăn vào ngủ.
Cô chỉ hy vọng, người đàn ông xem mắt với cô ngày mai, có thể có sức hấp dẫn hơn một chút, cũng đừng có quá kỳ quặc.
Uyển Dư nằm mơ thấy một giấc mơ đặc biệt hấp dẫn, cô mơ thấy, cô đang ngồi trên xe của Lục Minh Thành, cô vốn dĩ đang ngồi phía sau xe, còn Lục Minh Thành đang lái xe.
Sau đó, không biết chuyện gì đang xảy ra, Lục Minh Thành lại ngồi bên cạnh cô.
Bàn tay to lớn nóng bỏng của Lục Minh Thành từng chút một luồn vào quần áo của cô, sờ xong bên trên lại sờ xuống phía dưới.
Đột nhiên, anh lật ngược người cô lại, nở nụ cười mê hoặc lòng người.
Anh nói, Uyển Dư, chúng ta trong xe làm chuyện đó đi! Làm chuyện đó? Uyển Dư đột nhiên bừng tỉnh sau giấc mơ, cô lau mồ hôi lạnh trên trán, cô thật sự có vấn đề về não rồi, ngay cả trong mơ cô cũng mơ thấy cậu trẻ cùng cô làm chuyện đó.
Ôm lấy chăn bông trong tay, Uyển Dư chợt cảm thấy có chút đau buồn không nói nên lời.
Thực ra tối nay, cô cũng nghĩ Lục Minh Thành sẽ ở trong xe làm chuyện đó với cô.
Nhưng sau này