An Khang cáu kỉnh, lắc mông, người bạn đó không cho anh ta đánh người, có phải là đang khinh thường anh ta phải không? An Khang cảm thấy chính mình đang bị người khác coi thường, trong lòng càng thêm cáu kỉnh, anh ta trực tiếp nhấc chân, hung hăng đá văng người bạn rượu của mình.
"Bà mẹ mày, cút ra đây cho thiếu gia! Trốn tránh thế này thì là anh hùng hán tử nỗi gì!"
An Khang xắn tay áo xuống, bộ dạng đang trong tư thế hành hạ người khác: "Đêm nay, thiếu gia tôi sẽ khiến các người khóc cũng khóc không được!"
Bạn bè của An Khang tại hiện trường liên tục nháy mắt ra tín hiệu với anh ta, tuy nhiên, An Khang quá cáu kỉnh, căn bản không thể hiểu được ý tứ không ánh mắt của bọn họ, anh ta chỉ cảm thấy, tối nay liên tục bị khinh thường, anh ta nhất định phải xả tức.
"Ừm, tôi đang đợi anh, hành hạ tôi đến chết"
Giọng nói trầm thấp mang theo sức áp lực vô hình khiến cơ thể An Khang không tự chủ mà run lên, nghĩ tới bản thân vậy mà lại bị một thằng nhóc hôi hám không biết ở đâu ra làm đứng hình, An Khang cáu kính đến mức suýt ngã quy.
Anh ta hung hăng hất tóc, lau nước mũi, định hành hạ chết người trước mặt, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt tức giận của Lục Minh Thành, khiến nắm đấm của anh ta, thế này cũng không dám đấm vào người Lục Minh Thành.
"Lục! Lục Thiếu.
.
"
An Khang cả mặt cười trừ, anh ta biết rõ mối quan hệ giữa anh rế tương lai Chiến Mẫn Quân của mình và Lục Minh Thành khá tốt, anh ta không hiểu tại sao Lục thiếu đêm nay lại muốn làm khó mình.
"Lục thiếu, anh đêm nay tới đây sao lại không nói trước với tôi một tiếng nha? Tôi sẽ chuẩn bị thật tốt, nghênh đón anh tới"
Ánh mắt Lục Minh Thành trầm xuống, anh thường không thích đến nơi ồn ào như quán bar, nhưng cái tên Chiến Thập này, đêm nay một mực muốn anh cùng anh ta uống rượu, vì vậy anh chỉ đành hy sinh tính mạng để đi cùng quân tử.
.
Không ngờ lại tình cờ, gặp phải một màn này.
Nắm đấm Lục Minh Thành không khỏi tự động siết chặt, nếu anh đến chậm hơn một bước, vậy thì người phụ nữ nhỏ bé trong tìm của anh, chỉ sợ thực sự sẽ bị tên cặn bả An Khang này bắt nạt đến thảm.
Uyển Dư ban đầu khá sợ hãi, nhưng nhìn thấy Lục Minh Thành, trái tim cô bỗng như được bao bọc trong dòng nước ấm vô bờ bến, cô biết, mình sẽ không bị tên khốn An Khang tiếp tục hành hạ nữa.
Cô và Tô Trà Trà, đều an toàn rồi.
Nhìn thấy Lục Minh Thành không lên tiếng, An Khang không khỏi có chút lo lắng.
Nghĩ đến điều gì đó, anh ta vội vàng nói lấy lòng Lục Minh Thành: "Lục thiếu, tối nay tôi định lên giường cùng hai cô nương không tệ này, nếu anh thích ai, anh có thể dùng trước!"
Nói xong, anh ta liền nháy mắt ra hiệu cho thuộc hạ đẩy Uyển Dư cho Lục Thiếu, để Lục Thiếu thể hiện sức mạnh đàn ông của mình.
Hai thuộc hạ của An Khang còn chưa kịp đẩy Uyển Dư vào vòng tay Lục Minh Thành, thì Lục Minh Thành đã dùng lực trên tay, một trái một phải, đấm mạnh vào hai kẻ đó.
Mặt An Khang ngẩn ra, tục ngữ có nói, đưa tay không đánh người vui vẻ, anh ta đã nói như vậy rồi, tại sao Lục thiếu vẫn không vui chứ? Hơn nữa còn đánh người của anh tai An Khang ngây người đứng tại chỗ, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị cao quý của Lục Minh Thành, khiến anh ta nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Đột nhiên, cơ trí An Khanh thông minh hẳn, anh ta sao lại quên mất chứ, anh ta đã từng nghe qua một chuyện, thực ra, việc bên cạnh Lục thiếu bao nhiêu năm qua không có phụ nữ, có vẻ như là do Lục thiểu thích đàn ông.
Lục thiếu thích đàn ông, nên việc anh ta đưa phụ nữ cho anh, anh đương nhiên sẽ không vui rồi.
Nghĩ như thế, An Khang liền nhanh chóng mỉm cười với Lục Minh Thành: "Lục thiếu, thật xin lỗi, tôi quên mất anh không thích phụ nữ.
Nếu anh thích đàn ông, thì bên tôi càng không có vấn đề gì, mấy anh em thuộc hạ của tôi đều là rất dũng mãnh nha,