Ngay lúc này, Uyển Dư nhất định đã sớm phát sinh quan hệ của với Ngô Hiểu Hùng rồi, chỉ sợ bây giờ Lục Minh Thành có qua đó tìm thì Uyển Dư cũng đang lâm trận với Ngô Hiểu Hùng nha.
Lục Minh Thành bây giờ vẫn xem Uyển Dư như bảo bối, đợi đến lúc anh nhìn thấy bộ dạng kinh tởm của Uyển Dư bị Ngô Hiểu Hùng hành hạ, anh khẳng định sẽ không thích Uyển Dư nữa! Sau khi thêm lần nữa bị giật lên đỉnh cao cột điện, Trương Mỹ Lệ đã hoàn toàn bị dọa đến ngốc, bà ta không ngừng cầu xin Quý Ngôn, bà ta cũng không ngừng nói ra những việc mà bà đã làm với Uyển Dư, cố gắng để Quý Ngôn buông tha cho bà ta.
Có điêu, bà ta vẫn còn lý trí, không hề nói ra sự thật việc người cứu Lục Minh Thành vào năm năm trước không phải là Diệp Hiểu Khê.
Cho dù nói thế nào thì Diệp Hiểu Khê vẫn là ân nhân cứu mạng của Lục Minh Thành, Lục Minh Thành cũng không thể nào đến một chút tình nể tình cũng không có, bà ta là người thông minh, bà ta biết, nếu như Lục Minh Thành biết được sự thật thì cả gia đình bọn họ sẽ chết sạch! Trương Mỹ Lệ bà ta vẫn muốn làm một quý phu nhân cao cao tại thượng, Diệp gia bọn bọ cuối cùng sẽ giành lại được vinh quang tối cao.
Uyển Dư, chỉ là một người phụ nữ bị tên biến thái Ngô Hiểu Hùng làm nhục, cô ta chẳng là cái gì cả! Uyển Dư nóng đến mức ngay cả nhiệt độ hơi thở cũng nóng cháy.
Sau khi lầm tưởng người đàn ông trước mặt là Lục Minh Thành, cô không còn nhẫn nại nữa là kiễng ngón chân lên, từng chút một dán lên môi Ngô Hiểu Hùng.
Ngay khi môi Ngô Hiểu Hùng gân chạm đến môi cô, cô đột nhiên ngửi thấy một mùi tanh hôi nông của cá muối.
Cá muối!
Uyển Dư đột ngột mở to mắt ra, cô dùng hết sức cắn đầu lưỡi của chính mình, ngay lúc này đầu óc cô lập tức sáng suốt trong phút chốc.
Người đàn ông trước mặt không phải Lục Minh Thành, là Ngô Hiểu Hùng! Nghĩ tới việc cô vừa nãy suýt chút nữa đã chạm vào cái miệng lạp xưởng kia của Ngô Hiểu Hùng khiến Uyển Dư buôn nôn, cô đột nhiên quay mặt lại nôn thốc nôn tháo một trận.
Nhìn thấy khuôn mặt Ngô Hiểu Hùng đang từng chút một sát kê mình, Uyển Dư đột nhiên nhớ tới những gì Diệp Hiểu Khê vừa nói trên xe.
Diệp Hiểu Khê nói, Ngô Hiểu Hùng bị AIDS.
Nếu như cô phát sinh quan hệ với Ngô Hiểu Hùng, cô nhất định sẽ bị lây nhiễm! Cô cho dù có chết, cô cũng không muốn bị chết vì căn bệnh này! Uyển Dư ổn định lại cơ thể, cô điên cuồng lao ra khỏi cửa.
Cửa phòng đã bị khóa ở bên ngoài, Uyển Dư biết chuyện này nhất định là việc tốt do Triệu Na làm ra.
Trong lòng Uyển Dư cười lạnh, Triệu Na với Diệp Hiểu Khê đúng là cặp bạn thân tốt, thực sự phối hợp hoàn hảo! Bọn họ quyết tâm khiến cô mắc phải căn bệnh này! "Vợ ơi, em chạy cái gì mà chạy vậy! Muốn chạy cũng nên chạy đến lòng anh này!"
Ngô Hiểu Hùng một bên vừa nói một bên vừa bổ nhào lên người Uyển Dư, đối với cái trò chim lớn vờn chim nhỏ này, Ngô Hiểu Hùng rất là thích nha.
Anh ta hiểu rõ nhất về tình trạng thể chất của bản thân, phụ nữ mà, lúc đầu có thể kháng cự với anh ta, nhưng nếu như bọn họ đã cùng nhiễm căn bệnh này thì cô cũng phải chấp nhận số phận, sau này chỉ sẽ ngoan ngoan để anh ta chơi đủ mà thôi! "Ngô Hiểu Hùng, anh đừng qua đây!"
Uyển Dư ngả người về sau khiến đầu đập mạnh vào cửa, cơn đau dữ dội khiến cô không đến mức nảy sinh ảo giác bản thân lần nữa rơi vào vực thẳm, nhưng cơ thể cô lại mềm nhũn hoàn toàn, căn bản không có sức để kháng cự Ngô Hiểu Hùng.
Bây giờ, Ngô Hiểu Hùng dường như đã nghiện trò chim lớn vờn chim nhỏ, nhưng nếu như anh ta chơi chán rồi lại bắt đầu dùng vũ lực với cô, cô nhất định sẽ bị nhiễm căn bệnh đó.
` Cô cũng không dám lấy bình hoa trong phòng để đập Ngô Hiểu Hùng, căn bệnh