Mang theo hy vọng này, Triệu Na liền đi đến góc tường chậm rãi quay mặt lại.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trên bãi cỏ, Triệu Na kinh ngạc đến mức suýt chút nữa rơi cả cằm.
Lục Minh Thành, anh vậy mà lại hôn Uyển Dư! Chẳng lẽ anh không biết, loại bệnh đó có thể nhiễm qua đường nước bọt sao? Hai người hôn nhau trên bãi cỏ, người đàn ông đẹp như thân, cơ thể người phụ nữ mặc dù đầy bùn đất, nhưng một chút đó cũng không thể nào che lấp đi nhan sắc của cô, bọn họ ôm chặt lấy nhau, vượt qua cả cuộn ảnh đẹp nhất thế giới.
Không nghi ngờ gì nữa, Triệu Na đang ghen ty với Uyển Dư, nhưng càng hận hơn.
Cả nữa đời của cô ta, bạn trai, chông, cô ta đều gặp những người không tốt, vậy dựa vào cái gì mà Uyển Dư người cô ta ghét nhất lại có thể gặp được hạnh phúc mà cả đời này cô ta không thể có chứ? Đố ky, thực sự giống như con rắn độc quấn lấy lòng người, dù làm gì cũng không cách nào buông ra, Triệu Na có chút bừng tỉnh nghĩ, cô đối với Uyển Dư, sao lại từ ghét thành không đội trời chung rồi? Cô ta cũng không rõ, chỉ là, nếu đã là không đội trời chung, vậy thì cô ta sẽ không thể để Uyển Dư sống tốt được! Tuyệt đối không! Vừa rồi nhảy từ tầng hai xuống, Uyển Dư bị ngã thực sự đau rất kỳ lạ, cơn đau này khiến dược tính của thuốc trong người cô tạm thời không có mạnh nữa, nhưng khi hôn Lục Minh Thành như thế này, Uyển Dư chỉ cảm thấy sức nóng trong cơ thể không dễ dàng gì mới hạ hỏa, bây giờ đột nhiên lại cháy bùng lên.
Nếu người đàn ông khác ôm cô hôn cô, cô nhất định sẽ dùng hết sức đẩy ra, nhưng hiện tại, người ôm cô lại chính là cậu trẻ, là người đàn ông mà cô muốn trọn đời bên nhau.
Cho nên hiện tại, cô không muốn đẩy anh ra nữa, cô chỉ muốn đẩy anh xuống, làm một người phụ nữ lưu manh tối nay.
Uyển Dư muốn Lục Minh Thành buông tha cho Ngô gia.
Cửa thành bốc cháy, cũng không nhất thiết phải lấy nước dập lửa giết cả cá.
Người muốn cô rơi xuống vực không phải là cha Ngô, cũng không phải là bọn người Ngô Hiểu Hùng, mà chính là Diệp Hiểu Khê.
Hơn nữa, cha Ngô có hai đứa con trai biến thái này cũng không dễ dàng, cha Ngô trong giới kinh doanh cũng có tiếng tăm không tôi, cô không muốn thêm phiền phức cho cha Ngô nữa.
Diệp Hiểu Khê thực sự muốn cùng cô người sống kẻ chết, còn cô lại muốn cười đến cuối cùng.
Lục Minh Thành trực tiếp ôm Uyển Dư về Thiển Thủy Loan.
Thời gian dần trôi qua, dược tính thuốc trên cơ thể Uyển Dư phát tát ngày càng nghiêm trọng, lúc trên xe cô cứ hết lân này đến lần khác đẩy ngã Lục Minh Thành, nhưng đều bị Lục Minh Thành ngăn chặn lại.
Trương Mỹ Lệ đã nói bọn họ đã bắt Uyển Dư uống loại thuốc đó.
Mẹ kiếp, chính là loại thuốc uống một viên có thể khiến người khác mất nửa tính mạng, bọn họ lại còn ép Uyển Dư uống đến tận mười mấy viên, bọn họ đúng là một dạ muốn giết chết Uyển Dư mà.
Lục Minh Thành cũng là người đàn ông bình thường, người phụ nữ mình yêu chủ động ôm lấy anh, anh tự nhiên sẽ không thể kiềm chế được.
Cảm nhận được thân thể mềm mại của Uyển Dư đang cọ sát vào thân thể mình, anh điên cuồng muốn đè cô xuống dưới thân, hung hăng tiến vào.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn cố nhịn lại.
Uy lực của AE anh đã từng nghe qua, uống phải loại thuốc này khiến phụ nữ dân dân chỉ còn lưu lại một số bản năng, nếu không tìm đàn ông giải quyết sẽ thống khổ vô cùng, nhưng nếu tìm được đàn ông giải quyết rồi thì sẽ bị chảy máu nghiêm trọng, còn để lại bệnh tật.
Lục Minh Thành đêm nay thà kìm chết bản thân cũng không muốn Uyển Dư đổ máu, bị hành hạ bởi bệnh tật.
Trên đường Lục Minh Thành đã gọi cho bác sĩ Giang rồi, lúc anh đưa Uyển Dư về Thiển Thủy Loan, bác sĩ Giang vẫn chưa đến.
Nhìn thấy Uyển Dư cứ trèo lên người anh như gấu túi, anh kìm nén lửa nóng dưới thân, ôm lấy Uyển Dư lao vào phòng tắm.
Đặt Uyển Dư vào buồng tắm, Lục Minh Thành bắt đầu mở nước giúp cô tắm rửa.
Cơ thể của cô dính đầy bùn đất