Nhìn thấy bức thư này là gửi cho cô và Diệp Thanh Viên, Uyển Dư nhanh chóng mở bức thư ra.
“A Uyển, Tiểu Viên, khi các con đọc được bức thư này, mẹ có lẽ đã không còn nữa rồi.
Không cần truy cứu nguyên nhân cái chết của mẹ, càng không cần báo thù cho mẹ, mẹ chỉ hy vọng hai con có thể sống tốt.
"
Uyển Dư ngây người nhìn bức thư, đây đúng là chữ viết tay của Lệ Giai Di, nhưng cô không hiểu tại sao mẹ cô lại không muốn bọn họ đi điều tra nguyên nhân cái chết của bà.
Nhìn từ bức thư này, có lẽ mẹ sớm đã biết có người muốn mạng của bà, rốt cuộc là ai, là kẻ nào lại ra tay tàn nhẫn giết người mẹ yêu quý của cô? "Mẹ! "
Uyển Dư siết chặt thư, mẹ đã nói đừng báo thù, nhưng đứa con nào có thể chịu đựng được người mẹ yêu quý nhất của bọn họ chết đi một cách không hiếu nguyên nhân chứ? "Mẹ, con xin lỗi, con không thể làm theo yêu cầu của mẹ.
Chỉ cần con còn hơi thở thì con sẽ đi điều tra được rốt cuộc là kẻ nào hại chết mẹt"
"Mẹ, rốt cuộc là kẻ nào hại chết mẹ! Mẹ ơi, sao chúng có thể ác độc như thế"
Uyển Dư lật từng trang nhật ký của Lệ Giai Di, thật ra trong cuốn nhật ký này còn có thêm nhiều bài thơ và bài luận của Lệ Giai Di, cô không tìm thấy manh mối hữu ích nào.
Uyển Dư cẩn thận cất chiếc hộp vào dưới đáy tủ, có thể sẽ rất khó nhưng cô nhất định sẽ tìm ra rõ ràng nguyên nhân cái chết của mẹ mình và báo thù cho mẹ.
Cuối tuần, Lục Hy đến đón hai đứa nhỏ đến Lục gia, nói là muốn bồi đắp tình cảm với hai đứa nhỏ! Lúc Lục Hy đem hai đứa nhỏ rời đi, cô ấy còn nói đầy ẩn ý: "A Uyển, nhà của Tiểu Hàn lớn như vậy mà con lại đưa Bảo Bảo và Uyển Nghi ra ở bên ngoài.
Thật là lãng phí!"
Uyển Dư biết Lục Hy muốn mai mối cô với Hàn Tịnh, cô thực ra cũng muốn nói với cô ấy chuyện cô đã chia tay với Hàn Tịnh.
Chỉ là, một khi cô nói đến chuyện chia tay với Hàn Tịnh thì Lục Hy nhất định sẽ truy hỏi, có phải là do cô thích người khác rồi không.
Cô cũng không thể nói cho cô ấy biết, cô muốn đem con của con trai cô ấy đến ở cùng với em trai cô ấy được.
Mặc dù đã xác định sẽ ở cùng Lục Minh Thành nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ phức tạp giữa cô và Lục Minh Thành, Uyển Dư liền vô cùng uể oải.
Cô biết gia thế nhà Lục gia cao như thế nào, đối với một gia tộc nổi tiếng như vậy, chọn con dâu cũng rất coi trọng gia thế, vốn đĩ con dâu được Lục gia hài lòng nhất là Vũ Nguyệt Viên, cô còn sinh con cho người khác nữa, cha mẹ Lục Minh Thành chắc chắn sẽ không chấp nhận cô.
Càng nghĩ càng khiến tâm trạng của cô càng sa sút, thậm chí lúc Uyển Dư đến đoàn phim, cả tâm trí đều bơ phờ.
Không biết có phải do tâm trạng không tốt của cô ấy không, sau khi đi đến đoàn phim, cô luôn cảm thấy ánh mắt của mọi người trong đoàn đều nhìn mình với vẻ thương hại.
Trịnh Y, Linda, Cao Y Y những người thường nhìn cô không thuận mất đều mang vẻ mặt như đang vui sướng trên đau khổ của người khác.
Uyển Dư cảm thấy có thể do chính cô quá mẫn cảm nên cô cũng không thèm để ý đến đám người Trịnh Y bọn họ, ai biết khi cô định tìm Hỉ Bảo soát lại đơn thuốc thì Trịnh Y liền năm lấy tay cô.
"Uyển Dư, cô không sao chứ? Chuyện của cô tôi đã nghe qua rồi, ây da, một người bị ruồng bỏ như cô cũng quá thật đáng thương rồi "
Người phụ nữ bị ruồng bỏ? Uyển Dư đầy ngạc nhiên, cô biểu cảm như lời nói của Trịnh Y đã động trúng đến dây thần kinh nhạy cảm của cô.
Thời khắc đó, rất nhiều ý nghĩ xẹt qua não của Uyển Dư.
Người phụ nữ bị ruồng bỏ chắc chắn là bị bạn trai của mình ruồng bỏ, nhưng tại sao, đến cả bản thân cô cũng không biết cô đã bị cậu trẻ ruông bỏ lúc nào? Hình như mối quan hệ giữa cô và cậu trẻ khá là ổn trong hai ngày qua, ngoại trừ việc