Cậu bé chậm rãi mở mắt ra tâm mắt ngang với Dương Tuyết: "Dương Tuyết, bà sẽ không khoét mắt tôi đâu!"
Quả nhiên, con dao trong tay Dương Tuyết lúc sắp chạm vào hốc mắt của Diệp Gia Bảo thì dừng lại trên không.
"Dương Tuyết, bà không phải muốn tiền sao? Nếu như tôi và Bối Bối có chút mệnh hệ gì thì mẹ tôi sẽ không giao tiền cho bà đâu! Không có năm nghìn vạn tệ thì cho dù bà có giết chết tôi và Bối Bối, bà cũng đừng nghĩ đến kết cục tốt đẹp! Bà không xuất ngoại được, bà chỉ có thể ngồi tù!"
Lồng ngực Dương Tuyết nhảy loạn xạ, tay cầm dao gọt hoa quả của cô ta không tự chủ mà run rẩy.
Cô ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lại quá rõ ràng, cô ta vậy mà lại bị khí thế của đứa trẻ chưa đầy năm tuổi này làm cho kinh ngạc!
"Mày đừng quá kiêu ngạo! Chọc giận đến tao, mày cũng sẽ không có kết cục tốt!"
Dương Tuyết hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Gia Bảo, cô ta cố làm cho mình trông uy nghiêm hơn: "Tao nói thật cho mày biết, tao căn bản không muốn buông tha cho bọn mày đâu! Cho dù Uyển Dư có đem tiền đến thì bọn mày cũng phải chết! Bọn mày với Uyển Dư cùng nhau chết!"
"Những người xúc phạm tao sẽ không có kết cục tốt đẹp! Bọn mày đến lúc đó đừng trách tao, có trách thì trách loại người khốn như Uyển Dư đã ép tao đến bước đường cùng!"
"Dương Tuyết, bà thực sự đến chết cũng không hối cải! Mẹ tôi không sai, người sai chính là bà! Rõ ràng là bà muốn thả rắn độc cắn chết mẹ tôi! Chẳng lẽ mẹ tôi lại ngoan ngoãn ngồi chờ bà thả rắn cắn chết bà ấy mới là đúng sao?"
"Đúng, người phụ nữ khốn như Uyển Dư nên bị rắn độc cắn chết đi!"
Khuôn mặt điên cuồng của Dương Tuyết hét lên từng từ một với Diệp Gia Bảo.
"Là Uyển Dư hủy hoại tao, nếu như không phải Uyển Dư thả rắn độc cắn tao thì tao cũng sẽ không trở thành con chuột ngoài đường bị mọi người la hét đánh đập.
"
Diệp Gia Bảo cảm thấy người phụ nữ như Dương Tuyết đúng là không nói đạo lý, cậu bé không muốn lãng phí thêm một câu nào với loại người này nữa, nhưng cậu bé càng không muốn người mẹ yêu quý của mình bị người khác tự tiện vu oan, nên vẫn kiên nhẫn nói với Dương Tuyết: "Dương Tuyết, người hủy hoại bà không phải là mẹ tôi, mà là Diệp Hiểu Khê với Trịnh Y.
"
Là một thiên tài máy tính, Diệp Gia Bảo đối với những chuyện phát sinh trên mạng vẫn khá quan tâm đến.
Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu không phải Trịnh Y đăng đoạn video bà bị rắn độc cắn lên mạng thì sự việc sẽ không phát sinh lớn như vậy! Bà hết lần này đến lần khác hãm hại mẹ tôi đều là do Diệp Hiểu Khê chỉ thị phải không? Diệp Hiểu Khê xem bà như tay súng, bà bây giờ đã ngã thảm như vậy, cô ta có lần nào đưa tay kéo bà lên không?"
"Còn mẹ của tôi, lúc bà bị rắn độc cắn mẹ tôi đã giúp mà châm cứu ngăn chặn độc tính lây lan, nếu không bây giờ bà sớm chỉ là cái xác rôi!"
Sau khi nghe Diệp Gia Bảo nói xong, Dương Tuyết không khỏi rơi vào trầm lặng.
Cô ta thừa nhận, tên nhóc này nói chuyện cũng có đạo lý, nhưng thế thì sao? Cô ta hận Uyển Dư, nếu như không phải Uyển Dư khó đối phó như thế, nếu như không phải Uyển Dư không bị rắn cắn chết mà ngược lại là cô ta bị cắn thì cô ta cũng không thể bị ép đến bước đường này!
"Câm miệng! Mày câm miệng cho tao!"
Dương Tuyết đột nhiên đấy Diệp Gia Bảo ra: "Diệp Gia Bảo, mày đừng có ở đây nói nhảm với tao! Là do Uyển Dư hại tao thảm! Tao sẽ không buông tha Uyển Dư, càng không buông tha cho tụi mày!"
"Uyển Dư đã khiến cuộc đời của tao rơi xuống đáy vực, Uyển Dư khiến tao sống không bằng chết, tao cũng phải để cho cô ta nếm thử cái mùi vị sống không bằng chết! Đúng rồi, đợi tao cầm được tiên thì tao sẽ ở trước mặt Uyển Dư giết chết chúng mày! Tao sẽ khoét mắt chúng mày đầu tiên, rồi sẽ chặt tay chặt chân chúng mày, tao muốn để Uyển Dư nhìn thấy cặp đôi song sinh mà cô ta yêu quý nhất từ từ chết đi mà không thể làm gì!"
Dương Tuyết càng nói càng hứng thú, cô ta nhếch miệng: "Nhìn