Nếu đã là hoàn thành lương duyên trời định, mục tiêu định trước phát sinh trên người mình, đó sẽ cực kỳ vui mừng, nhưng nếu xảy ra trên người cô gái mình yêu nhất và người đàn ông khác, chính là nỗi đau ghi lòng tạc dạ.
Hàn Tịnh biết, chuyện bây giờ anh ta nên làm nhất là nói chân tướng cho Uyển Dư, Lục Minh Thành và hai đứa nhỏ, thoải mái buông tay, nhưng, anh ta không làm được.
Anh ta bây giờ giống như có con rắn độc trong lòng, khiến tâm trở nên độc ác vặn vẹo mặt mũi mất hết hoàn toàn.
Cứ nghĩ đến sau này anh ta sẽ không được cầm tay Uyển Dư nữa, còn phải gọi cô ấy bằng dì, trong lòng anh ta liên đau đến không thể hít thở.
Nếu không làm được chuyện quang minh lỗi lạc như buông tha, thì cứ để anh ta tiếp tục làm một tên trộm lòng dạ xấu xa đi.
Tiếp tục bá chiếm thân phận cha ruột của hai đứa nhỏ mà vốn không thuộc về anh ta.
"Lão đại, cho dù cô ở cùng một chỗ với cậu trẻ tôi cũng không quan tâm!"
Hàn Tịnh cố chấp nắm chặt tay Uyển Dư, hai trong mắt nổi đầy tơ máy ngập tràn tuyệt vọng, anh ta đau khổ cô độc trên đất nhìn cô : "Lão đại tôi không quan tâm "Tiểu Tịnh, buông rai"
Thấy Hàn Tịnh vẫn khăng khăng nắm chặt tay Uyển Dư không thả, Lục Minh Thành lạnh giọng ra lệnh.
Hàn Tịnh giống như một đứa trẻ cố chấp, hai mắt đỏ gào thét: "Cháu không thả! Cậu trẻ, cậu đã từng đồng ý với cháu sẽ không cướp Lão đại! Cậu trẻ, cậu không thể thất hứa!"
"Tiểu Tịnh, thả ta!"
Lục Minh Thành nhắc lại lần nữa: "Thả ra!"
Hàn Tịnh vẫn như trước tiếp tục lầm bầm câu nói kia: "Cậu đã đồng ý không tranh lão đại với cháu, cậu đã đồng ý.
.
"
"Tiểu Tịnh, cậu không cướp người của mày, Uyển Dư cô ấy vốn là người của cậu!"
Nghe lời này của Lục Minh Thành, Hàn Tịnh không nhịn được liền nghĩ đến quyển sổ kết hôn màu hồng kia, trong nháy mắt liền mất tất cả khí lực.
Anh ta chán nản buông tay Uyển Dư, nếu không phải có hai đứa nhỏ đỡ anh ta chắc chắn sẽ ngã xuống đất.
Lục Hi tiến vào sau đó gân như là chứng kiến được toàn bộ quá trình, bà không dám tỉn nhìn Lục Minh Thành: "Tiểu Thành, cháu thật sự ở cùng với A Uyển?"
Chống lại đôi mắt khiếp sợ của Lục Hi, Uyển Dư liên có một loại cảm giác túng quẫn như học sinh tiểu học bị người lớn bắt vì tội yêu sớm.
Lục Hi, bà không chỉ là mẹ của Hàn Tịnh mà còn là chị ruột của Lục Minh Thành.
Bà chắc hẳn sẽ cảm thấy, cô là một người có cuộc sống riêng tư hỗn loạn, sinh con cùng với con trai mình rồi mà còn cấu kết với em trai ruột.
"Tiểu Thành, A Uyển là mẹ của Bảo Bảo và Bối Bối, em làm sao có thể ở cùng với A Uyển! A Uyển và Tiểu Tịnh còn muốn kết hôn đó!"
Xem ra trong mắt Lục Hi, Uyển Dư và Hàn Tịnh đã sinh một đôi trai gái, một nhà bọn họ chắc chắn phải ở chung với nhau.
Cho nên, bà không thể hiểu được hành động của em trai mình.
Lục Hi không phải là một người hay gây sự, bà sẽ không vì con trai mình mà trách em, nhưng bà thực sự cảm thấy, Lục Minh Thành ở cùng một chỗ với Uyển Dư là không có đạo đức.
Lục Minh Thành cũng đã sớm biết, Bảo Bảo và Bối Bối là con của Uyển Dư và Hàn Tịnh, anh dù sao cũng không nên cùng Uyển Dư dây dưa không rõ.
Em trai bà từ trước đến nay đều rất tỉnh táo, làm sao giờ lại làm ra loại chuyện hồ đồ này! Lục Hi vẫn còn nói tiếp: "Tiểu Thành, em không thể làm loại chuyện này! Em đây là đường đường chính chính đào góc tường của Tiểu Tịnh! Em còn chia rẽ gia đình nó, điều này!
Điêu này có khác gì so với tiểu tam! Em trai của Lục Hi sao có thể làm nam tiểu tam được!"
Quan trọng hơn, còn là làm tiểu tam cho con dâu bà! Nam tiểu tam? Uyển Dư sửng sốt một chút, Lục Hi lại nói cậu trẻ là nam tiểu tam? Yêu một người tự nhiên sẽ không nỡ để anh bị hiểu lâm, càng không nhịn được để người đó gánh cái danh tiếng xấu nam tiểu tam ở trên vai.
Uyển Dư hằng giọng, định vì Lục Minh Thành mà giải thích một chút: "À! "
Há miệng, Uyển Dư lại không biết nên kêu Lục Hi là dì hay là