Cô ta có chút vui mừng vì bản thân đã nhìn thấu được bộ mặt thật của Diệp Hiểu Khê, nhưng cũng hối hận vì đã bị người ta lừa bịp đùa giỡn.
Lúc Dương Tuyết bị bảo vệ cưỡng ép đưa đến đồn cảnh sát, cô ta không nhịn được quay mặt sang nhìn Trịnh Y và Cao Y Y một cái.
Cô ta biết các cô gái đó rất động tâm với hứa hẹn của Diệp Hiểu Khê nói ra.
Các cô ấy bây giờ vẫn còn làm việc giúp Diệp Hiểu Khê.
Trịnh Y, Cao Y Y các cô cho là, Diệp Hiểu Khê có thể cho mình cái gì tốt ư? Trịnh Y, Cao Y Y, Diệp Hiểu Khê đều không phải thiện nam tín nữ gì, cô ta chính là một con rắn độc, sớm hay muốn có một ngày các cô sẽ bị cô ta cắn chết! Lúc cửa xe đóng lại, mắt Dương Tuyết âm thầm nhìn Uyển Dư một cái, nhẹ giọng nói: "Uyển Dư, xin lỗi.
"
Xin lỗi vì bản thân mình trước đó đã làm nhiều chuyện khiến người ta không chấp nhận nổi như vậy, xin lỗi vì suýt chút nữa cô ta đã hại chết hai đứa con sinh đôi của cô.
Vốn là, Dương Tuyết vẫn cảm thấy, ngồi tù là gì, thật sự đáng sợ, nhưng ở thời điểm Diệp Hiểu Khê đem Linda đẩy tới trước mặt vì cô ta ngăn cản axit, thì đột nhiên lại cảm thấy ngục giam còn sạch sẽ hơn so với cái chỗ tên là làng giải trí này.
Nước mắt Dương Tuyết chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.
Lúc đầu khi bước vào giới giải trí, cô ta thật sự làm vì mơ ước, cô ta muốn trở thành diễn viên chân chính.
Nhưng không biết vì sao sau đó, cô ta chỉ muốn thành danh, được lợi ích, mơ ước của cô, cũng giống như mặt mũi dân mất đi? Dương Tuyết dùng sức lau nước mắt.
Nếu như, đời người có thể làm lại lần nữa, cô ta nhất định không bôi ngủ, cũng sẽ không vì nổi tiếng mà đi lấy lòng một người, chỉ chuyên tâm rèn luyện kỹ thuật diễn của mình thật tốt, làm một vai phụ nho nhỏ cũng tốt hơn so với cả người bẩn thỉu như hiện tại! Đáng tiếc, đời người cho tới bây giờ cũng không có cơ hội làm lại, sai một li thua tất cả! Uyển Dư kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn Linda điên cuồng gào thét chói tai, hôi lâu cũng chưa phục hồi lại tỉnh thân.
Cô làm sao cũng không nghĩ đến, người Dương Tuyết thật sự muốn hại lại không phải cô mà là Diệp Hiểu Khê.
Mà Diệp Hiểu Khê cũng thật độc ác, dám đẩy Linda ra làm thế thân! "Mặt tôi! Mặt của tôi!"
Linda vẫn lớn tiếng kêu khóc: "Cứu mạng! Tôi không muốn bị hủy dung, tôi không muốn! Mau cứu tôi! Mau cứu tôi!"
Đoàn phim xảy ra chuyện như vậy, Tôn Thanh Thanh, Phó Tĩnh và mấy người lãnh đạo trong đó đều hoảng loạn, bọn họ vội vàng gọi điện thoại cho cấp cứu, Tôn Thanh Thanh có chút tiếc nuối nhìn Linda một cái, chỉ sợ coi như xe cứu thương có đến thì mặt Linda cũng sẽ bị hủy.
Liễu Thi Thi vẫn luôn lạnh lùng đứng xem bên cạnh nhìn Linda một cái, đột nhiên mở miệng: "Nếu như tôi không nhìn lâm, mặt Linda bị tạt axit là do Diệp Hiểu Khê đẩy ra.
Cô ta làm như vậy, có tính là cố ý gây thương tích cho người khác hay không?"
Vốn là, không ít người trong đoàn phim cảm thấy Diệp Hiểu Khê làm như vậy có chút quá đáng khi nghe Liễu Thi Thi nói xong mọi người liên không nhịn được mà bàn luận sôi nổi.
"Đúng vậy, Linda hình như có chút đáng thương, lại bị đẩy ra làm người chết thay!"
"Chuyện Diệp Hiểu Khê làm hôm nay đúng là có chút hết chỗ nói.
"
"Ai, thật đáng thương, một cô gái mặt bị hủy, cả cuộc sống cũng sẽ bị hủy.
"
Nghe mọi người xung quanh rối rít nghị luận, gương mặt Diệp Hiểu Khê nhanh chóng thoáng qua chút hoảng hốt, nhưng chỉ một chút sau cô ta lại khôi phục như trước.
Ngay lúc cô ta đẩy Linda ra ngoài, cô ta đã biết cách làm của mình sẽ bị người ta lên án nhưng cô ta không hề hối hận.
So với dung mạo bị hủy, bị người ta nói mấy câu, cô ta không quan tâm.
Lăn lộn ở trong giới giải trí này lâu như vậy, Diệp Hiểu Khê cô đã sớm không còn là người có tấm lòng thủy tinh nữa rồi! Huống chi, cô ta tin tưởng mình có thế xử lý tốt chuyện này.
Diệp Hiểu Khê rủ mắt xuống, dùng sức nắm tay Linda: "Linda, xin lỗi, thật xin lỗi, mới vừa nãy tôi thật sự không phải cố ý.
Tôi thật sự bị