Khó trách nhìn qua nhỏ như vậy, nguyên lai Lục thiếu đây là, trâu già gặm cỏ non Ngay cả cháu gái ngoại mình cũng không buông tha, khẩu vị thật là quá đặc biệt! "Em dĩ nhiên biết đau!"
Uyển Dư thấy Lục Minh Thành để tay lên hông của mình, cô sợ anh sẽ vặn một cái, vội vàng câu xin tha thứ: "Cậu trẻ, chuyện đêm nay chúng ta quên đi.
Em bảo đảm sau này sẽ không để cho người khác đút rượu nữa!"
Thật ra thì tối nay cô không hê để cho thanh niên kia đút rượu có được hay không! Uyển Dư cảm thấy, lúc nãy cô phải chịu hai cái tát quá oan, thật là còn oan hơn cả thị kính.
Cô cho là, thái độ mình nhận sai tốt như vậy sẽ làm cho tâm tình của Lục Minh Thành khá hơn một chút.
Ai ngờ, cô vừa nói xong lời này, anh vẫn tiếp tục đen mặt: "Còn có sau này?"
"Không có, dĩ nhiên không có!"
Uyển Dư cười nịnh hót: "Cậu trẻ, em đảm bảo không có lần sau!"
Thấy sắc mặt của Lục Minh Thành cuối cùng cũng hòa hoãn được một ít, Uyển Dư liền nhiệt tình sấn đến giải thích: "Bất quá, cậu trẻ, chuyện tối nay ấy, anh thật sự trách oan em quá! Lúc em tới, căn bản không biết có người gọi hai chàng thanh niên đó cho em và Trà Trà!"
"Hơn nữa, coi như là người ta gọi giúp mình, em cũng không có ý định hưởng dụng.
Mà giả sử như anh không đến em cũng sẽ không uống rượu trong miệng cậu thanh niên đó.
"
Dưới ánh mắt lạnh như băng của Lục Minh Thành, thanh âm Uyển Dư càng lúc càng nhỏ, cô cũng không biết nên tiếp tục giải thích với anh kiểu gì, chỉ có thể nhấn mạnh lại một lần nữa: "Cậu trẻ, trời đất chứng giám, tối nay em thật sự không có ý định hưởng dung chàng thanh niên đó!"
Nói xong lời này Uyển Dư cảm thấy mình thật kém cỏi.
Nói cái gì mà bạn gái mạnh mẽ? Tại sao khi cô ở trước mặt cậu trẻ đều như người cuông ngược! Một chút cốt khí cũng không có! Cô cũng khinh bỉ chính mình! Tuy nghĩ như vậy, nhưng Uyển Dư vẫn tươi cười đầy mặt nhìn Lục Minh Thành, rất sợ người nào đó hung tàn chặt đứt chân mình.
Càng khiến cho Uyển Dư khinh bỉ chính là, cô lại vẫn rất mặt dày chạm vào xoa bóp cánh tay cho Lục Minh Thành.
Lục Minh Thành thấy thái độ ân cần, thì nhìn với ánh mắt cao thâm khó lường mà bản thân cô đọc không hiểu.
Uyển Dư cho là thái độ mình tốt như vậy anh hẳn sẽ khen ngợi một câu, vì để được khen ngợi cô đã cười với anh một cái.
Ai ngờ một giây tiếp theo, thanh âm lạnh như băng của Lục Minh Thành liên bay vào tai cô.
"Không có chuyện gì mà ân cần không phải ăn cắp cũng là lừa đảo.
"
Vô sự lấy lòng không gian tức đạo? Cánh tay Uyển Dư để trên tay Lục Minh Thành run rẩy một cái, xoa trực tiếp chuyển thành véo.
Cái gì gọi là vô sự lấy lòng không gian tức đạo? Thái độ cô nhận sai tốt như vậy, cậu trẻ còn chưa tin cô? Cậu trẻ đây chính là gây sự vô lý! Nói ra Uyển Dư lần này thật sự nghĩ oan cho Lục Minh Thành.
Con người Lục Minh Thành sống nhiêu năm như thế nhưng mới lần đầu nói đến yêu đương, anh không hiểu làm sao để ở chung với bạn gái, lại càng không hiểu làm sao khiến cô ấy vui vẻ.
Thật ra thì anh tin tưởng Uyển Dư, cái chính là thấy cô dám lớn gan tìm trai bao phục vụ nên trong lòng thấy tức giận không thoải mái mà thôi.
Mới vừa nãy thái độ Uyển Dư tốt thừa nhận sai lâm, tâm tình của anh đã thoải mái rồi, nhất là Uyển Dư lấy lòng giúp anh đấm bóp cánh tay, anh lại cực kỳ hưởng thụ.
Anh mới nói không có chuyện gì mà tự nhiên lấy lòng không phải ăn trộm cũng là kẻ cắp, thật sự chỉ là lời nói cưng chiều ngọt ngào giữa đôi tình nhân.
Ai ngờ vào tai Uyển Dư lại thay đổi hoàn toàn.
Thật ra thì, sau khi nói xong lời này vốn dĩ Lục Minh Thành còn muốn xoa đầu nhỏ của cô một chút, sau đó bồi thêm một câu nữa là: "Anh chỉ thích cô lấy lòng với mình như vậy".
Nhưng bản thân anh không thích làm chính mình quá sến, nên câu phía sau để lại cho Uyển Dư