Được Uyển Dư hôn, gương mặt đẹp trai đen thui của Lục Minh Thành nhanh chóng sáng lên vào phần, trong con người tĩnh mịch kia cũng xuất hiện ánh lửa nhỏ vui vẻ.
Anh đổi khách thành chủ, ôm lấy ót của Uyển Dư dùng sức hôn, cơ hồ như muốn đem môi lưỡi cô nuốt trọn.
Uyển Dư bị Lục Minh Thành hôn đến không thở nổi chỉ có thể há to miệng thở hổn hển, hấp thu khí tức từ miệng của anh.
Lục Minh Thành thừa dịp này lách vào không để cho Uyển Dư kịp lui, tựa như, thời gian còn lại của cô, đời đời kiếp kiếp đều phải sa và trong nụ hôn nóng bỏng của anh.
Đàn ông luôn là vậy, ăn tủy biết vị, nếm một chút là không nhịn được muốn nhiều hơn.
Mặc dù trong xe có tấm ngăn cách nhưng còn tài xế, Lục Minh Thành cũng không muốn trêu đùa Uyển Dư quá trớn.
Vừa xuống xe, Lục Minh Thành liền ôm Uyển Dư bước nhanh đến phòng ngủ của mình.
Sau khi bị anh ôm đến phòng ngủ, Uyển Dư mới muộn màng nhận ra, cô hiện tại đã bị anh dẫn đến Thiển Thủy Loan.
Có một loại cảm giác như lỡ lọt vào ổ sói.
Bây giờ cô có thể yêu cầu trở về tiểu khu Phúc Tinh hay không? Câu trả lời hiển nhiên là đừng hòng.
Nụ hôn của Lục Minh Thành càng lúc càng trở nên nóng bỏng, dán trên môi Uyển Dư, càng khắc sâu vào lòng cô hơn.
Uyển Dư cảm thấy mình điên rồi, ở trước mặt cậu trẻ cô hoàn toàn không có bất kỳ chút đề kháng nào, cái gì mà tức giận, nháo lên tanh bành, cũng không chống nổi ba giây.
Xem ra, đời này cô đều không thể làm cái gì mà bạn gái hung mãnh được rồi.
Khi ở trên xe Lục Minh Thành đã cảm thấy ở chỗ nào đó của mình muốn nổ rồi, lúc ôm cô lăn lộn ở trên giường mềm mại anh lại càng cảm thấy thân thể mình như bị ném lựu đạn.
Đáng chết, bây giờ còn chưa đến một tuần!
Uyển Dư cũng cảm nhận được Lục Minh Thành đang cố kìm nén, thấy trên trán anh đều chảy mồ hôi đầm đìa, cô có chút không đành lòng, thiếu chút nữa chủ động nói ra câu muốn giải quyết cho anh các loại.
Nhưng nghĩ đến tối hôm nay anh đánh mông cô ở trên xe, nhất thời liên nổi lên tâm tư trả thù.
Ai bảo anh bắt nạt cô tối anh phải để cho anh chết ngộp mới hả dạ "Vẫn còn tức giận?"
Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai Uyển Dư, cô cao ngạo ngoảnh khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, nhưng lại bị Lục Minh Thành Cương ép giữ lại cúi đầu hôn.
"Uyển Dư, anh sai rồi.
"
"Ô?"
Uyển Dư làm sao cũng không nghĩ đến, người đàn ông kiêu ngạo như Lục Minh Thành sẽ chủ động nhận sai, khiến cô trong nháy mắt không biết phản ứng thế nào.
Hoảng hốt một chút, cô lại nghe Lục Minh Thành thấp giọng nói tiếp: "Uyển Dư, xin lỗi, tối hôm nay anh không nên hung dữ với em.
Chẳng qua là! Chẳng qua là vừa nghĩ đến con gà đó muốn đút rượu cho em trong lòng liền chua đến khó chịu.
"
"Uyển Dư, anh ghen! "
Lòng Uyển Dư liền mềm nhũn như đất, lông mi cô như cánh bướm nhẹ nhàng rụng rung.
Vốn dĩ là còn muốn đùa bỡn anh một chút, nhưng cậu trẻ tốt như vậy, làm sao cô có thể tức giận được! Khuôn mặt nhỏ nhắn Uyển Dư đỏ lên, cô đưa tay ra hơi đi xuống tìm kiếm chỗ nào đó của Lục Minh Thành.
Càng đến gần cảm thụ lửa nóng của anh, mặt nhỏ nhắn của cô càng nóng lên như lửa.
Cô xấu hổ đến suýt nữa che mặt chạy như điên, sao mà sau khi ở cùng một chỗ với cậu trẻ cô liên sống cuộc sống không xấu hổ không ngượng ngùng nhỉ!
Tò Trà Trà bị Chiến Mẫn Quân đưa về lưng chừng núi.
Mặc dù trên người cô không có giây nhưng trong suy nghĩ của cô thì chính là bị Chiến Mẫn Quân trói về.
Dọc trên đường đi, anh ta đè hết hai chân hai tay cô, giống như tên cường đạo, thế còn không phải là bắt cóc saol Khi bị Chiến Mẫn Quân ném lên giường, Tô Trà Trà nhanh nhảu bò dậy, muốn cách anh ta càng xa càng tốt.
Chuyện đêm hôm đó với cô mà nói chính là một chuyện cực kỳ phẫn nộ, ác độc như vậy, cô không muốn trải qua lần nữa.
Huống chỉ hôm nay lại là ngày giỗ của con mình.
Vừa nghĩ đến kêm sắt lạnh như băng,