Trong công việc, yêu câu cơ bản nhất chính là phải có chữ tín, phải nhiệt tình.
Rõ ràng, các cô thấy cao giảm thấp, chỉ nhìn bề ngoài của khách hàng.
Nếu như Lục thị tiếp tục dùng người như bọn họ, chắc chắn sẽ khiến cửa hàng Lục thị ngày một lụi tàn! Hôm nay, Trịnh Di đã mất hết thể diện.
Cô ta nhìn Uyển Dư và Lục Minh Thành rời đi, cũng ảo não muốn đi, thế nhưng Uông Thiếp không cho cô ta cơ hội này.
Uông Thiếp dõng dạc bước đến, nắm lấy cánh tay của cô ta: "Cô Trịnh, tiếp theo, chúng ta nên bàn đến chuyện bồi thường rồi!"
Vẻ mặt Trịnh Di lại ngày một khó coi hơn, 88,88 vạn, lấy giá trị của chính nàng, đi đóng mấy bộ phim truyền hình cũng chưa có được bằng đấy tiền! Ngày hôm nay, cô ta thật sự là tiên mất tật mang mài Vừa lên tới xe, Lục Minh Thành đã ôm Uyển Dư vào lòng.
Đêm nay, Quý Ngôn đảm nhận vai tài xế cho Lục Minh Thành và Uyển Dư, anh ta vội vàng che mặt lại.
Hai cái người này, thật sự là muốn ngược cẩu độc thân mài "Thích chiếc túi đó sao?"
Âm thanh của Lục Minh Thành trầm thấp lại êm ái, giống như là giai điệu từ một chiếc đàn Cello tuyệt vời.
"Không phải, là Trà Trà thích.
"
Uyển Dư ngẩng mặt lên nhìn Lục Minh Thành một chút, lại nói tiếp: "Tuần này là sinh nhật của Trà Trà, em muốn chọn một món quà cho cậu ấy"
Vốn dĩ trên gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành tràn ngập nhu tình, thế nhưng sau khi nghe xong lời này của Uyển Dư, anh liên đen mặt.
Hóa ra, tối hôm nay, Uyển Dư ra ngoài là để mua quà sinh nhật cho Trà Trà.
Tô Trà Trà đến chủ nhật mới tổ chức sinh nhật mà cô đã nghĩ đến chuyện chọn quà.
Ngày mốt này anh tổ chức sinh nhật, vậy mà cô lại không chọn quà cho anh.
Lục Minh Thành phát hiện, anh vậy mà lại ăn giấm nữa rồi! "Cậu trẻ, chiếc túi kia thật sự đẹp! Trà Trà vốn dĩ rất thích túi xách của hãng Bao Bao, em muốn mua cho cậu ấy làm quà sinh nhật, chắc chắn là cậu ấy sẽ rất vui!"
Nghĩ đến dáng vẻ hài lòng của Tô Trà Trà, mặt mày Uyển Dư tươi sáng như ánh mặt trời.
Tuy rằng hằng ngày Tô Trà Trà vẫn tươi cười, thế nhưng những nụ cười của cô ấy đều vô cùng gượng ép, giống như chỉ là một cái nhếch môi đối với người ngoài mà thôi.
Uyển Dư nghĩ rằng, chủ nhật này nhất định phải tặng cho Tô Trà Trà một món quà sinh nhật thật đặc biệt, cô muốn nhìn thấy một nụ cười xuất phát từ nội tâm Tô Trà Trà.
"Ừm!"
Lục Minh Thành quay mặt đi, trong lòng có chút khó chịu.
Cô nghĩ đến chuyện làm cho Tô Trà Trà vui vẻ, sao lại không nghĩ đến chuyện làm cho anh vui vẻ chú! Nghĩ đến địa vị của mình trong lòng cô còn không bằng Tô Trà Trà, gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành đen đến mức sắp nhỏ ra mực.
Uyển Dư cũng ý thức được Lục Minh Thành có gì đó không đúng, đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng, vừa nãy cậu trẻ vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên lại không vui vẻ rôi? Lễ nào!
Lễ nào cậu trẻ nghĩ mình chỉ quan tâm sinh nhật Tô Trà Trà mà không thèm để ý đến anh, nên anh mới ghen? Uyển Dư cảm thấy, nếu như cậu trẻ ghen tuông chuyện như vậy thật sự là quá trẻ con rôi, thế nhưng sau khi quan sát Lục Minh Thành một lúc, Uyển Dư xác định là cậu trẻ đúng thật đang ghen.
Trong nội tâm Uyển Dư khẽ cười, cô không nhịn được quay mặt sang, liếc mắt nhìn hộp quà đã bị mình giấu đi.
Kỳ thực, cô cũng đã chọn quà sinh nhật cho cậu trẻ xong rồi.
Thế nhưng sinh nhật nhất định phải có bất ngờ, nếu như bây giờ cô lấy quà ra, đợi đến ngày sinh nhật cậu trẻ sẽ không thể là một bất ngờ nữa! Nghĩ như vậy, Uyển Dư liền ra quyết định.
Trước tiên, cô sẽ làm chút việc khác, dỗ dành người đàn ông khó chịu này một chút.
Uyển Dư chui vào trong lòng Lục Minh Thành làm ổ, cô to gan nâng mặt anh: "Cậu trẻ, em phát hiện ra một vấn đề"
Không chờ đến khi Lục Minh Thành đáp lời, Uyển Dư lại tiếp tục: "Em phát hiện, anh càng ngày càng đẹp trai"
Nếu như là trước đây, Uyển Dư vẫn luôn là một người da mặt mỏng, thế nhưng tiềm lực con người là vô hạn, lúc cần đến da