Thế nhưng, trong lòng Uyển Dư vẫn đã từng hiện lên một dòng suy nghĩ, rằng cô quyết định làm chuyện này với Lục Minh Thành, cô đồng ý giao thân thể cho anh.
Thế nhưng giữa ban ngày ban mặt làm như vậy, có chút khiến cho cô khó chịu.
Trời còn sáng mà hoang dâm quá độ thế này, thật sự là không biết nói thế nào.
Quan trọng hơn là, hôm nay, cô còn định đi làm.
"Cậu trẻ, anh đừng như vậy, em!
em sắp muộn giờ làm! "
Trải qua một khoảng thời gian đấu tranh tâm lý kịch liệt, Uyển Dư vẫn quyết định liều chết giãy dụa thêm một lần: "Cậu trẻ, anh có thể nào, dừng lại trước đã được không?"
Dừng lại trước đã? Gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành đen lại, thậm chí là có chút tím tái.
Dưới tình huống này, làm gì có người đàn ông nào có thể dừng lại chứ! Trừ phi, Lục Minh Thành anh không phải là đàn ông! Không phải là đàn ông!
Lục Minh Thành nghiến răng, anh lại nghĩ đến chuyện năm centimet rồi.
Lục Minh Thành vỗ mạnh một cái nơi hạ thân của Uyển Dư, sau đó lại hung hăng giữ người cô lại.
Đột nhiên bị đánh một cái, thân thể Uyển Dư hoàn toàn mềm nhũn như nước.
"Cậu trẻ, đừng!
Uyển Dư định nói để Lục Minh Thành đừng tiếp tục làm chuyện này, thế nhưng lời trong miệng còn chưa kịp nói ra, cô đã không cách nào khống chế được thanh âm của mình.
Uyển Dư theo bản năng che lại miệng mình, gương mặt nhỏ nhắn đỏ thành một mảnh trời hoàng hôn, thật sự là khiến người ta xấu hổ đến chết mà, làm sao cô có thể phát ra loại âm thanh này chứ.
Đừng? Lục Minh Thành lại càng đánh mạnh hơn một chút, anh thật sự khiến người phụ nữ này khó chịu, nên cô mới có thể kêu "đừng"
để bắt anh ngừng lại! Lục Minh Thành là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể để cho người phụ nữ dưới thân ghét bỏ mình được.
Anh đột ngột xoay thân người, nâng mông cô lên một chút, tàn nhẫn mà đánh xuống.
"Uyển Dư, là thứ gì khiến cho em có ảo giác, anh chỉ có năm centimet sao?"
"Hả? Anh khiến cho em cảm thấy, anh chỉ có năm centimet sao?"
Uyển Dư đã bị Lục Minh Thành công thành đến tan nhà nát cửa, đầu óc của cô đã bắt đầu trì độn, không cách nào phản ứng kịp.
Thế nhưng, cô vẫn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Lục Minh Thành.
Anh chỉ có năm centimet? Cô nói anh chỉ có năm centimet hồi nào chứ? Cậu trẻ mạnh bạo trên giường như vậy, eo của cô cũng sắp bị anh chơi đến đứt đoạn mất rồi, làm sao cô cảm thấy anh chỉ có năm centimet cho được? "Cậu trẻ, em!
Em không có!
Em không có nói anh chỉ có năm centimet gì cả!
Thanh âm của Uyển Dư đứt quãng thành từng nhịp, thế nhưng cô vẫn cố gắng nỗ lực biện minh cho bản thân: "Em thật sự!
thật sự không có! "
Lục Minh Thành lại càng thêm dùng sức, ánh mắt ngập tràn một mảnh tăm tối.
Lại còn không thừa nhận? Vừa nấy lúc gọi điện thoại, anh đã nghe cô nói rõ ràng như vậy rồi, bây giờ cô còn muốn chối hay sao? Thực sự là chết cũng không biết hối cải mà! "Uyển Dư, mau nói! Hiện tại, em không cảm thấy anh chỉ có năm centimet!"
"Không có!
Uyển Dư thật sự không biết Lục Minh Thành và cái năm centimet kia có thể so sánh được chỗ nào.
Cô chỉ biết là, cô thật sự đang nếu muốn dỗ xuống cơn tức giận của anh, cô nhất định phải khiến cho anh cảm thấy bản thân không chỉ có năm centimet.
Uyển Dư nỗ lực tìm về thanh âm của mình: "Cậu trẻ, anh!
anh không có năm centimet! "
Không có năm centimet? Lục Minh Thành lại càng thêm nóng giận.
Cô nhóc này, nói anh năm centimet cũng không tới hay sao? Anh kém cỏi đến mức đó? Uyển Dư quay mặt sang, cực kì oan ức mà nhận lấy sự uy hiếp trong con ngươi của Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, anh thật sự không có năm centimet.
.
"
Thật sự không có năm centimet!
Lục Minh Thành tức đến độ không muốn nói chuyện cùng Uyển Dư nữa, anh chỉ có thể dùng sức mà đẩy liên hồi, muốn dùng hành động thực tế để chứng minh với Uyển Dư là cảm giác của cô hoàn toàn sai rồi, sai rất sai