Có cảm giác như dòng nước đã tràn khỏi khóe mắt, Uyển Dư liền đưa tay, muốn lau đi.
Tay cô còn chưa xuống đến khóe mắt, đã nghe thấy giọng nói của Diệp Uyển Nghi.
"Mẹ, đừng khóc!
Giọng nói Diệp Uyển Nghi yếu ớt, thế nhưng nghe vào trong tai Uyển Dư vẫn ngọt ngào như cũ.
Diệp Uyển Nghi cố hết sức đưa tay lên, muốn lau đi khóe mắt ươn ướt của Uyển Dư.
Thế nhưng, cô bé thực sự không có đủ khí lực, cuối cùng, cũng chỉ có thể rụt tay trở lại.
Lần này bị rửa ruột khiến cho thân thể Diệp Uyển Nghi hiện tại thực sự không thoải mái.
Thể nhưng, cô bé không muốn để cho Uyển Dư lo lắng.
Cô bé dùng sức cắn môi, sau đó quay lại cười với Uyển Dư: "Mẹ đừng khóc, Bối Bối không có khó chịu chút nào! Mẹ, Bối Bối thích nhất là thấy mẹ cười!"
Nhìn thấy Lục Hi và Tô Trà Trà ở trước mặt đang lau nước mắt.
Diệp Uyển Nghi cũng vội vàng nói: "Dì Trà Trà, bà nội, hai người đừng khóc mà, Bối Bối không thích nhìn hai người khóc đâu.
"
Nghe xong lời này của Diệp Uyển Nghi, nước mắt Lục Hi lại càng chảy ào ạt, cả Tô Trà Trà cũng lặng im mà nghẹn ngào.
Uyển Dư quay mặt sang một bên, cuống quýt cố ngăn lại dòng nước mắt mãnh liệt muốn trào ra.
Động tác của Lục Minh Thành còn nhanh hơn nhiều so với Uyển Dư, anh duỗi bàn tay to lớn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.
Anh lại khẽ vỗ vai Uyển Dư: "Uyển Dư, đừng khóc.
Em như vậy, Bối Bối đau lòng"
Sau đó lại dừng một chút, Lục Minh Thành bồi vào thêm một câu: "Anh cũng đau lòng"
Lục Hi nước mắt lưng tròng nghe thấy thanh âm của Lục Minh Thành cũng ngước mắt lên nhìn, vờ như không quen biết mà yên lặng hướng mắt nhìn hai người.
Bà thật sự không hề nghĩ đến, người em trai lạnh lùng của mình lại có thể ôn nhu săn sóc một người phụ nữ như vậy.
Quả thật, ái tình sẽ khiến một người không còn là chính mình nữa.
Xem ra, con trai của bà, thật sự không có cơ hội trong cuộc chiến tranh giành tình cảm này nữa rồi.
Diệp Gia Bảo đi đến trước mặt Diệp Uyển Nghi, cậu khẽ véo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi nói: "Diệp Uyển Nghi, em thật sự là ngốc mài Ai bảo em tham ăn, lần này đã biết chuyện chưa đó?"
Lời này của Diệp Gia Bảo cũng rất cứng rắn, thế nhưng có làm thế nào cũng không thể ngăn được nội tâm ngập tràn đau lòng và lo lắng của cậu bé.
Diệp Uyển Nghi cũng biết rõ tính của anh hai, cô bé le lưỡi, gật gật đầu, sau đó thuận tiện bày ra vẻ mặt quỷ quái với anh mình: "Anh, em biết sai rồi, sau này em sẽ không ăn tầm bậy nữa.
"
Dừng lại một chút, Diệp Uyển Nghi lại bồi thêm một câu: "Nhưng mà, tô chocolate sầu riêng đó ăn ngon thật ấy"
Từ trước đến giờ, Bối Bối cũng có thể xem là một đứa trẻ cơ trí, thông minh.
Vì vậy, cô bé thật sự không ngờ rằng mình sẽ gặp họa lớn như vậy.
Thế nhưng một người thích ăn vặt như cô bé, làm sao có thể vì sau một lần bị bỏ thuốc mà từ bỏ sự nghiệp ăn vặt của mình chứ? Sau đó, cô bé đích thật là sẽ không ăn loạn nữa, thế nhưng đồ vật yêu thích của mình, cô bé vẫn rất muốn ăn.
Ví dụ như, món chocolate cô bé thích nhất vậy.
Nghe xong lời này, Diệp Gia Bảo không khỏi liếc mắt nhìn cô bé, vẻ mặt tiếc luyện sắt không thành thép: "Diệp Uyển Nghi, em thật sự là một đứa thích ăn hàng mà!"
Diệp Uyển Nghi biết anh trai không vui vì tính tham ăn của mình, vậy nên cuối cùng cũng không tiếp tục tranh luận với anh trai nữa, chỉ đơn giản là mỉm cười, bày ra vẻ mặt đáng thương với Diệp Gia Bảo.
Đối mặt với một Diệp Uyển Nghi như vậy, Diệp Gia Bảo làm sao cũng không tức giận nổi.
Cậu bé bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ rằng, bản tính của Diệp Uyển Nghi thực sự không đổi được, vậy thì sau này vì an toàn của em ấy, mình chắc chắn sẽ thử độc hết tất cả đồ ăn trước.
Diệp Uyển Nghi quay về phía Diệp Gia Bảo, cười ngây ngô một lúc.
Sau đó, cô bé lại có chút lo sợ Diệp Gia Bảo không cho mình ăn chocolate nữa, cuối cùng thì vội ngừng cười, bày ra vẻ mặt tội nghiệp nói với anh trai: "Anh, em có thể ăn chocolate tiếp hay không? Em rất thích ăn mà"
Diệp Uyển Nghi vốn dĩ rất thích chocolate,