Khóe môi Tô Trà Trà nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh.
Cô bất chấp đấy Chiến Mẫn Quân ở trước mặt ra.
Sau đó, hùng hổ bước đến phòng ngủ của An Ninh.
"An Ninh, cô lăn ra đây cho tôi! Tối hôm nay, cô với tôi, nhất định phải có người chết!"
Chuyện tối hôm nay Chiến Mẫn Quân xuất hiện ở nhà của An Ninh, thật sự không phải anh ta muốn An Ninh, chỉ là tới xem cô ta một chút.
Hôm nay, An Ninh đến phòng làm việc tìm anh ta, sau đó lên cơn sốt, té xỉu tại phòng làm việc.
Anh Ninh đã từng không quan tâm đến tính mạng mà lao vào biển lửa cứu sống anh ta, vì vậy đương nhiên anh ta cũng không thể mặc kệ sống chết của An Ninh.
Vừa nãy, anh ta mở cửa nhìn thấy Tô Trà Trà, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác chật vật không nói nên lời.
Giống như là một người chồng bị vợ bắt gian tại giường.
Theo bản năng, anh ta muốn giải thích với Tô Trà Trà, thế nhưng lời còn chưa nói ra miệng, anh ta đã cảm thấy buồn Cười.
Hiện tại, anh ta và Tô trà Trà là loại quan hệ gì chứ? Thể nhưng đụng phải cô tại nơi ở của An Ninh, anh ta vẫn có chút chột dại Lúc Chiến Mẫn Quân nghĩ đến chuyện chất vấn Tô Trà Trà vì sao lại nổi điên tìm đến đây thì Tô Trà Trà đã kéo cửa phòng ngủ của An Ninh.
Đêm nay An Ninh cũng không phải giả vờ sốt, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, nhìn qua cũng có chút nhu nhược đáng thương.
Thể nhưng hiện tại, Tô Trà Trà không có tâm tư thương hương tiếc ngọc với An Ninh.
Lúc này, cô thật sự chỉ muốn đánh An Ninh, tàn nhẫn mà đánh, tự như một vị chua ngoa đanh đá mà đánh cô ta, để cô ta nếm trải tư vị sống không bằng chết! Tay Tô Trà Trà cũng không có được bao nhiêu khí lực, vì vậy cô cảm thấy, vung tay đánh An Ninh một cái thật sự là quá nhẹ.
Sau đó, cô liếc thấy ly nước ở tủ đầu giường của An Ninh, Tô Trà Trà cầm ly nước lên, tàn nhẫn ném đến sau gáy của An Ninh.
"Tô Trà Trà, cô điên rồi!"
An Ninh bị động tác của Tô Trà Trà sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Cô ta không khống chế được thanh âm của mình, rít gào: "Anh Mẫn Quân, cứu em!"
Chiến Mẫn Quân cũng ý thức được Tô trà Trà không có ý tốt, vì vậy khi nghe thanh âm của An Ninh, anh vội vàng hướng về phía phòng ngủ của cô ta.
Thế nhưng cuối cùng, vẫn là chậm một bước.
Đến khi anh ta xông đến, cốc thủy tinh trong tay Tô Trà Trà đã chuẩn xác đập vào sau gáy của An Ninh.
Trong nháy mắt, gáy cô ta đẫm máu.
Cốc thủy tinh lay động kịch liệt, cuối cùng là rơi xuống đất.
Bên trong ly nước có pha lẫn tơ máu từ trên người An Ninh chảy xuống, thấm ướt mái tóc dài của cô ta, nhìn qua thật sự có chút đáng thương.
An Ninh lần đầu phải chịu đau đớn cùng oan ức lớn đến như vậy, nước mắt cô ta lập tức không khống chế được, lăn xuống.
Cô ta co rúm người trên giường, buồn bã, bị thương quay về phía Chiến Mẫn Quân, kêu lên: "Anh Mãn Quân, cứu em với! Tô Trà Trà muốn giết em, em thật sự sợ quá! Anh Mẫn Quân, em đau lắm! "
Chiến Mẫn Quân không cách nào ngờ được việc Tô Trà Trà xuống tay với An Ninh nặng đến như vậy.
Thế nhưng kì lạ là, anh ta hoàn toàn không cảm thấy đau lòng, chỉ cảm thấy tức giận.
Tức giận khi Tô Trà Trà dám ở trước mặt anh ta lớn lối như vậy, cũng tức giận vì Tô Trà Trà hoàn toàn không để Chiến Mẫn Quân anh ta vào trong mắt! "An Ninh, đừng có ở đó giả vờ! Cô dám làm hại Bối Bối như vậy còn có mặt mũi giả vờ đáng thương sao?"
Vừa nãy, lúc Tô Trà Trà dùng ly ném vào người An Ninh với lực cũng rất mạnh, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Cô lại nhấn cổ tay xuống thêm một chút, hận thù quay lại nói với An Ninh: "An Ninh, vừa rồi tôi đã nói, hôm nay tôi và cô, nhất định phải có một người chết.
Một là tôi chết, còn không, tôi nhất định không tha cho cô!"
Nói xong, Tô Trà Trà nhìn chung quanh một vòng, muốn