Nhìn hai đứa nhỏ ở bên cạnh, trong lòng Tô Trà Trà ấm áp như gió xuân.
Rốt cuộc thì cô cũng nở một nụ cười chân thật: "Bảo Bảo, Bối Bối, hai đứa yên tâm.
Dì Trà Trà đã là người lớn rồi, đì Trà Trà sẽ kiên cường.
Sau đó, mỗi ngày chúng ta đều sẽ vui vẻ"
Nhìn thấy tâm tình Tô Trà Trà có vẻ đã tốt lên, trong con ngươi Uyển Dư cũng ngập tràn ánh sáng lấp lánh.
Chỉ là, Uyển Dư ở bên này vui vẻ, khiến cho người đàn ông bị bỏ quên hồi lâu có chút buồn bực.
Lục Minh Thành ho một tiếng để tìm lại cảm giác tôn tại của bàn thân, thành công lôi kéo sự chú ý của Uyển Dư đến trên người anh.
Uyển Dư vừa xoay mặt sang đã nhìn thấy khóe môi sưng đỏ đến chói mắt của Lục Minh Thành.
Cô vội vã chạy bước nhỏ đến chỗ Lục Minh Thành, gương mặt tràn ngập đau lòng: "Cậu trẻ, anh bị thương rồi, có đau lắm không?"
"Đau"
Lục Minh Thành hùng hồn, thẳng thắn nói.
Nhất thời, Uyển Dư có chút ngớ người, vì cô không nghĩ Lục Minh Thành sẽ nói như vậy.
Kỳ thực, cô nghĩ là cậu trẻ sẽ nói không đau, sau đó dù cậu trẻ có không đau, cô cũng sẽ chủ động ân cần giúp anh xoa thuốc gì đó.
Dù sao thì hôm nay, cậu trẻ cũng coi như đã giúp cô và Tô Trà Trà xả được cơn giận.
Vậy mà cậu trẻ lại không theo lẽ thường thì thôi, đã vậy còn ai oán, hờn dỗi nói một chữ: "Đau"
Uyển Dư thật sự không giỏi an ủi người khác, cậu trẻ kêu đau yếu ớt như vậy, nhưng cô vẫn không biết nên nói cái gì để an ủi anh.
Không chờ Uyển Dư tìm được lời để nói, Lục Minh Thành lại ngạo kiều mở miệng: "Em hôn anh một chút liên hết đau"
"Hả?"
Uyển Dư lại lần nữa cả kinh đến ngây người, lập tức có một cảm giác ngượng ngùng khó nói dâng lên.
Hai đứa nhỏ còn ở đây, vậy mà cậu trẻ bảo hôn hôn cái gì, xấu hổ quá mài Ở trước mặt hai đứa nhỏ, Uyển Dư vẫn có cảm giác muốn giữ lại chút uy nghiêm của mình.
Cô theo bản năng mà nhìn lướt qua phía hai đứa nhỏ, chỉ thấy Diệp Uyển Nghi đã trực tiếp đưa tay, che kín mắt.
"Mẹ, mẹ nhanh chóng hôn ông chú đi, ông chú bị thương mà, tội nghiệp lắm!"
Diệp Uyển Nghi ngừng một chút, sau đó nói tiếp: "Con đã bịt mắt rồi, cái gì con cũng không thấy! Đúng vậy, mẹ có hôn ông chú thế nào, con cũng không nhìn thấy!"
Nghe xong lời này của Diệp Uyển Nghi, gương mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư trực tiếp bị thiêu nóng.
Đúng thật là Diệp Uyển Nghi đã che mắt, nhưng mà khe hở trên tay cô bé mở to đến lộ liễu, thậm chí, nhìn xuyên qua khe hở đó, Uyển Dư còn có thể nhìn thấy con ngươi kia như hạt châu không ngừng dịch chuyển trong mắt Diệp Uyển Nghi.
Diệp Uyển Nghi thấy Diệp Gia Bảo không nói gì thì vội vàng đấy tay cậu, Diệp Gia Bảo hiếu ý, cũng chầm chậm đưa tay lên bịt mắt.
"Mẹ, con cũng đã bị hai mắt rồi, mẹ với ông chú muốn làm gì, có thể làm rồi"
Uyển Dư không nhịn được nhìn sang Diệp Gia Bảo.
Đứa nhỏ này, sao nói chuyện nghe có thể không trong sáng như vậy chứ, giống như cô thật sự sẽ ban ngày ban mặt mà làm chuyện đạo trời không tha kia với Lục Minh Thành vậy.
Nhìn thấy Uyển Dư chậm chạp không chạm môi Lục Minh Thành, Tô Trà Trà cũng có chút sốt ruột: "A Uyển, mình là người trưởng thành rồi, không cân phải bịt mắt luôn chứ? Con nít thì thì không thích hợp, nhưng mình có thể chấp nhận nha"
Con nít thì không thích hợp xem!
Khóe môi Uyển Dư co quäp, lời này của Tô Trà Trà, nghe thế nào cũng giống như cô đang muốn cô ấy bịt mắt vậy.
Từng người bọn họ đều đang xem cô như một người phụ nữ lưu manh.
Nhưng mà, làm sao cô thật sự có thể trước mặt bọn họ mà đùa bỡn lưu manh với cậu trẻ được chứ! Bị hai đứa nhỏ và Tô Trà Trà trêu ghẹo như vậy, Uyển Dư nghĩ rằng Lục Minh Thành cũng sẽ có chút đỏ mặt, nhưng mà ai ngờ, anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ đứng đắn, nghiêm chỉnh.
Ánh mắt này của anh, hiển nhiên là đang muốn bảo Uyển Dư, mọi người đều không ngại rồi em hôn anh rồi, sao em còn không hôn