Trước đây, Diệp Hiểu Khê muốn có vai nữ chính của bộ phim nào chỉ cần trực tiếp tìm tới Lục Minh Thành là sẽ có được.
Thế nhưng hiện tại, cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Chuyện này, Diệp Hiểu Khê vì tình thế bắt buộc mới phải bò lên giường của Phương Kha.
Sau đó, Phương Kha đã cam kết, ông ta sẽ giúp cô thương lượng băng cửa sau, để sự nghiệp cô tiến thêm một bước.
Trước đây, Diệp Hiểu Khê đóng phim cũng chỉ là dựa vào gương mặt.
Nhưng bất quá, lần này cô đang muốn thay đổi hình tượng gấp, mà bộ phim này dự định là sẽ có sức ảnh hưởng lớn, vì vậy cô ta cảm thấy đây là một thời cơ vô cùng thích hợp, nhất định phải nằm lấy! Sau khi biết tin Lục Minh Thành có chuyện, lòng Diệp Hiểu Khê cũng đau như bị dao cắt.
Thế nhưng ngay sau đó, cô ta lập tức có cảm giác vui sướng khi trả được thù.
Uyển Dư lớn lối như vậy, không phải là vì Lục Minh Thành cho cô ta chỗ dựa hay sao.
Bây giờ, Lục Minh Thành đã không thể trở về, cô thật ra cũng muốn nhìn xem, còn có ai cho Uyển Dư dựa dẫm nữa.
Người đàn ông Diệp Hiểu Khê không thể chạm tới, cũng đừng ai nghĩ có thế có được! Đã không còn Lục Minh Thành bảo vệ, Uyển Dư chỉ là một đống bùn nhão để người ta giẫm lên mà thôi.
Bây giờ, nhìn thấy Uyển Dư cơ hồ đã thật sự biển thành bùn nhão, Diệp Hiểu Khê dĩ nhiên không bỏ qua thời cơ kích thích cô một trận.
Cô ta cười lạnh, chân đạp lên giày cao gót, hướng về phía Uyển Dư mà đi tới.
Cô ta dừng lại đối diện Uyển Dư, bộ dáng ngập tràn dáng vẻ xem kịch vui, chỉ là, trong mắt cô ta ngập tràn cô đơn không cách nào che giấu.
"Uyển Dư, cô đến mượn rượu giải sầu sao?"
Trong thanh âm của Diệp Hiểu Khê mang theo trào phúng dày đặc: "Chậc, đúng là cô cũng chỉ có thể mượn rượu giải sầu mà thôi! Dù sao, Lục Minh Thành cũng không thể trở về nữa rồi, anh ta chết rồi, cô cũng sống không bằng chết! Uyển Dư, trước đây tôi thật rất hâm mộ cô, thật sự.
Nhiều người phụ nữ yêu thích Lục Minh Thành như vậy, thế nhưng Lục Minh Thành lại chọn cô, tôi thật sự là ao ước từ tận đáy lòng! Thế nhưng, bây giờ, Uyển Dư à, tôi không còn tơ tưởng được như cô nữa, chỉ cảm thấy cô thật đáng thương! Uyển Dư, từ trên tầng mây ngã xuống tầng địa ngục, tư vị này chắc là không dễ chịu đâu nhỉ? Uyển Dư, cô thật là đáng thương mài! Ha ha ha hat"
Nói xong lời này, Diệp Hiểu Khê không nhịn được mà càn rỡ cười lớn.
Cô ta cười đến lợi hại, thậm chí nước mắt suýt chút thì bật ra.
Bây giờ, cô ta rõ ràng là cười trên sự đau khổ của Uyển Dư, thế nhưng chuyện này cũng có chỗ khó hiểu, cô ta không biết tại sao bản thân lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Người kia đối với cô ta hoàn toàn là xem thường và chán ghét, thể nhưng nhận được tin anh qua đời, cô vẫn khó chịu đến như vậy! Vốn là, tâm tình Uyển Dư đã rất kém, hiện tại lại nghe Diệp Hiểu Khê cười càn rỡ như vậy, tâm tình cô lại càng tệ.
Có điều, Diệp Hiểu Khê đến tận cửa thế này cũng tốt, cô đang khó chịu vô cùng mà không có chỗ phát tiết, bây giờ, cô vừa vặn có thể phát tiết trên người Diệp Hiểu Khê rồi! Uyển Dư không nói một lời, cô ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Khê.
Sau đó, cô đột ngột nâng tay, hất mạnh ly rượu trên tay dội lên mặt cô ta.
"Uyển Dư, cô phát bệnh à!"
Diệp Hiểu Khê không cách nào ngờ được, Uyển Dư còn dám ở trước mặt mọi người mà tạt rượu vào mặt cô ta.
Cô ta có chút cáu giận: "Uyển Dư, cô cho rằng còn Minh Thành ở đây là chỗ dựa cho cô sao? Uyển Dư, Minh Thành chết rồi! Là bị nổ chết! Chết không toàn thây! Uyển Dư, từ nay về sau sẽ không còn ai là chỗ dựa cho cô nữa đâu! Nếu như cô còn tiếp tục muốn chọc đến tôi!
một lân nữa thôi, tôi nhất định sẽ cho cô muốn khóc cũng không khóc nổi!"
"Diệp Hiểu Khê, cô câm miệng lại cho tôi! Ai nói với cô là cậu trẻ chết chứ? Anh ấy chỉ đi nước ngoài mà thôi!"
"Uyển Dư, đừng có tự