Nhìn thấy được, nhưng không cách nào với tới được, cũng không cách nào nắm giữ.
Trên thực tế, cô đã vĩnh viễn đánh mất cái ôm ấm áp của cậu trẻ.
Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể ở trong xuân mộng này mà hưởng thụ chút vui vẻ.
Uyển Dư không muốn khiến chính mình chìm đắm trong nỗi nhớ cậu trẻ nữa, vì vậy nhanh chóng đưa tay, ôm cổ Lục Minh Thành.
Cô không biết là đến cuối cùng, bản thân muốn Lục Minh Thành và mình làm gì.
Vì vậy, cô cũng chỉ hành động theo bản năng, cô muốn gần Lục Minh Thành thêm một chút, lại một chút, chỉ hận rằng thân thể hai người không thể hợp lại thành một.
Nếu như, hai người thật sự có thể dung hợp với nhau thì tốt quá, đồng sinh đồng tử.
Đến khi ấy, dù có một người ra đi, người kia cũng không phải ở lại làm bạn với cô tịch đến hết đời.
"Cậu trẻ, em thật sự rất thích anh.
Anh có thể đừng rời xa em được không?"
Ở trên xe, Lục Minh Thành hôn Uyển Dư một lúc đã đủ đốt lên ngọn lửa trong người anh, cháy rực đến lợi hại.
Thêm lời này của Uyển Dư, anh lại càng không kìm nổi ham muốn của mình.
Lục Minh Thành siết lấy Uyển Dư ở trong ngực, muốn cô cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ của mình: "Uyển Dư, anh sẽ không rời bỏ em! Trừ phi anh chết!"
Chết!
Lại là chết! Cô hoàn toàn không nguyện ý nghe đến cái từ này, vì chính nó, khiến cho cô và cậu trẻ không cách nào ở bên nhau đến răng long đầu bạc.
Uyển Dư sợ Lục Minh Thành sẽ tiếp tục nói ra chữ này, vì vậy trực tiếp dùng bờ môi ấm áp ngăn lại môi anh.
Lục Minh Thành đã hoàn toàn không khống chế nổi ngọn lửa trong người mình nữa, anh gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng vọt vào trong thân thể cô.
Trong bóng đêm vô hạn, anh và cô, trâm luân!
Di chứng của say rượu chính là đau đầu.
Chuyện sau khi Uyển Dư! tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, đầu cô đau đến muốn nổ tung, khắp toàn thân cũng đau như là bị người đánh đấm một trận.
Uyển Dư dùng sức xoa nhẹ huyệt thái dương, giúp cho bản thân thanh tỉnh lại.
Tối ngày hôm qua, rõ ràng cô có thể trải qua một đêm bình thường, thế nhưng cuối cùng lại có quá nhiều chuyện xảy ra.
Vừa mới hôm qua mà như đã qua một đời vậy.
Uyển Dư năm trên giường, cố gắng nhớ lại những chuyện đã phát sinh tối qua.
Hôm qua, cô uống say, hành hung Diệp Hiểu Khê.
Diệp Hiểu Khê bị Phùng Phàm và hai người bạn thân đánh cho một trận, trên mạng xuất hiện một loạt tai tiếng của Diệp Hiểu Khê, phỏng chừng lần này, Diệp Hiểu Khê sẽ không thể nào vươn mình trở lại.
Sau đó, Hàn Tịnh dẫn cô ra khỏi Lam Điều.
Cuối cùng, cô giếng như, đã có một giấc mộng vô cùng ấm áp.
Cô mơ thấy cậu trẻ.
Trong mơ, cậu trẻ bá đạo mà lại ôn nhu, còn cùng với cô làm chuyện nam nữ thân mật.
Đúng rồi, tối hôm qua, cô có xuân mộng! Người ta vẫn thường nói, xuân mộng thường không để lại cảm giác nhiều, vậy vì sao, cô năm mơ một đêm thức dậy cơ thể lại đau như vậy? Uyển Dư cúi đầu, nhìn thấy những dấu ấn tím tím, đỏ đỏ hiện trên thân thể, suýt chút thì khiến cô hét lên.
Những dấu này trên người cô, đến tột cùng là làm sao mà có? Lễ nào, những điên cuồng đêm qua không phải mơ mà là thật? Nhưng cậu trẻ đã mất rồi, vậy hôm qua người làm chuyện này với cô không thể là cậu trẻ! Vậy cuối cùng, cô đã phát sinh quan hệ với ai? Nghe được tiếng mở cửa, Uyển Dư vội vàng quấn chăn lên người, chôn thân thể mình ở trong chăn.
Nơi này, chính là phòng của cậu trẻ ở Thiền Thủy Loan, nhất định là cô đã phát sinh quan hệ với người đàn ông kia ở đây.
Nghĩ đến chuyện mình cùng với người đàn ông khác ở trên giường ngủ của cậu trẻ mà làm chuyện nam nữ thân mật nhất, Uyển Dư thật sự hận không thể một đao tự đâm chết chính mình.
Cô không xứng với cậu trẻ, cho dù có chết rôi, cô cũng không dám đi gặp mặt cậu trẻ.
Mặt Uyển Dư kề sát giường.
Cô thật sự muốn khóc, thế nhưng lại không muốn người đàn ông kia nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Cuối cùng, cô chỉ có thể dùng sức cắn chặt môi, cổ họng vô thanh mà nghẹn ngào.
Lục Minh Thành đẩy cửa vào phòng, hoàn toàn không hiểu vì sao Uyển Dư lại quấn mình thành một cái kén.
Anh thả viên thuốc trong tay xuống, ngồi bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ Uyển Dư.
Thế nhưng anh còn chưa kịp mở lời đã bị Uyển Dư kích động