Cảm giác được thứ gì đó cương cứng dưới lớp vải, Uyển Dư biết cậu trẻ nhất định là lại đang muốn làm chuyện kia.
Uyển Dư bị Lục Minh Thành dẫn vặt cả buổi tối, toàn thân đã rất đau, hơn nữa, lúc này cô còn đói đến mức ngực dán sát lưng rồi.
Cho dù cô không chịu nổi cậu trẻ dùng nam sắc mê hoặc, thế nhưng bây giờ, cô hữu tâm vô lực! Uyển Dư không muốn ban ngày ban mặt cũng bị nuốt vào trong bụng, vì vậy vội vàng nói sang chuyện khác: "Cậu trẻ, anh xem nè, cổ em như bây giờ đã không thể nào gặp người được rồi! Không phải anh muốn xoa thuốc cho em sao? Mau xoa đi, nếu không em thật sự không gặp người khác được mất!"
Nhìn thấy cả người Uyển Dư đầy dấu tím đỏ, Lục Minh Thành cũng cảm thấy bản thân có chút giống cầm thú.
Anh nhanh chóng cưỡng ép bản thân dừng tay, sau đó cầm lấy lọ thuốc mỡ, bắt đầu xoa thuốc cho Uyển Dư.
Lọ thuốc mỡ trên tay anh là loại có tiền cũng khó mà mua được.
Quý Ngôn đã nhiều lần hỏi xin, nhưng anh không cho.
Nếu như Quý Ngôn mà biết được, lọ thuốc mỡ cực kì hữu hiệu trong việc làm mờ sẹo này bị Lục Minh Thành cầm xoa dấu hôn cho Uyển Dư, nhất định sẽ tức đến thổ huyết.
Thường ngày, bất kế là trong công tác hay sinh hoạt, Lục Minh Thành đều là vua chúa được hầu hạ, thế nhưng, anh lại muốn chăm sóc cho Uyển Dư.
Cổ, vai, phía sau lưng của Uyển Dư đều được anh cẩn thận bôi thuốc qua một lần.
Cô được hầu hạ đến mức thư thái như vậy, mới có thể cho anh thêm nhiều phúc lợi.
Trước ngực của Uyển Dư cũng có chút đỏ hồng, vì vậy Lục Minh Thành cũng nhẹ nhàng xoa thuốc mỡ lên ngực cô.
Thế nhưng được một lát, động tác của anh liền thay đổi.
Từ xoa biến thành nhào nặn.
Từ nhào nặn biến thành hôn.
Từ hôn biến thành đè lên người Uyển Dư.
Từ đè, cuối cùng là đến mây mưa!
Cảm nhận được Lục Minh Thành hung hãn xông đến, Uyển Dư hối hận đến mức cơ hồ muốn cản đứt đầu lưỡi mình.
Uyển Dư cô thật sự là bị ngốc mới bảo cậu trẻ xoa thuốc cho mình, xoa thể nào, cuối cùng vẫn là ăn sạch cô.
Thể nhưng, dù bị cậu trẻ ăn đến mức xương vụn cũng không còn, lòng Uyển Dư vẫn ngập tràn vui vẻ.
Cậu trẻ mà cô yêu đã trở lại, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh.
Từ nay về sau, sinh mệnh của cô không còn hoang vu và cô tịch nữa, cô vẫn còn anh!
Uyển Dư thật sự là vẫn còn có Lục Minh Thành.
Lục Minh Thành vừa vặn cũng có chuyện muốn tìm Diệp Hiểu Khê, vì vậy sau giờ ăn trưa, khi Diệp Hiểu Khê gọi lại, anh đồng ý lời hẹn gặp của cô ta.
Diệp Hiểu Khê hẹn Lục Minh Thành ở một quán cà phê đối diện tòa nhà của tập đoàn nhà họ Lục.
Khi Lục Minh Thành đến, cô ta đã chờ sẵn ở ngoài quán.
Hôm nay, Diệp Hiểu Khê đến đây với một suy nghĩ cực kì lạc quan.
Cô ta vẫn luôn biết chắc, Lục Minh Thành là người có ân tất báo, năm năm trước, anh lầm tưởng là cô ta cứu anh, vì vậy năm năm qua, anh liên tục cho cô những tài nguyên tốt nhất.
Nếu như ngày hôm nay, cô lại cứu anh thêm lần nữa, dù là trong lòng anh chỉ có mỗi Uyển Dư, anh cũng sẽ không nhẫn tâm để mặc cô không thể xoay người.
Hơn nữa, cô ở bên ngoài quán cà phê đã sắp xếp phóng viên cả rồi.
Một chút nữa, các ký giả này sẽ quay lại hình ảnh cô bất chấp thân mình vì Lục Minh Thành.
Đến lúc đó, cho dù là cô bị mọi người công kích đến mức nào, chỉ cần cô có thể nhào nặn ra hình tượng một người phụ nữ vì sỉ tình mà bất chấp tính mạng thì vẫn có thế giữ chân được một số người hâm mộ.
"Minh Thành, anh đến rồi!"
Diệp Hiểu Khê bày ra vẻ mặt mà cô ta tự cho là không cách nào chê được.
Cô ta cười với Lục Minh Thành, chỉ là gương mặt vẫn còn sưng tấy đến đáng sợ, khiến cho nụ cười cô ta nghĩ là đẹp đế nhất, trông khá là hài hước.
"Ừ"
Lục Minh Thành lạnh lùng đáp lời.
Ngày hôm nay, ngay tại đây, anh chỉ có một mục đích duy nhất là để cho Diệp Hiểu Khê triệt để cút khỏi thành phố Hải