Đau đớn, ngứa ngáy vô cùng khó chịu, cả đời Diệp Hiểu Khê còn chưa từng khó chịu đến mức này.
Cô ta rưng rưng sắp khóc, muốn la hét gì đó, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể cười ha ha như thiếu não.
Cơn ngứa trên người ngày càng lợi hại, đặc biệt là ở trên mặt, ngứa đến mức cô ta có chút hoài nghi nhân sinh của chính mình.
Diệp Hiểu Khê dùng sức ôm lấy gương mặt, cào lấy da của mình, tự cào đến mức bản thân máu me đầm đìa.
Trên người cô ta bây giờ, ngứa đến mức khó chịu, sống không bằng chất.
Thế nhưng càng đau khổ hơn chính là, cô ta vừa đau vừa ngứa, thể nhưng lại cười như kẻ điên.
"Quý Ngôn!
Ha ha ha ha!
Quý Ngôn, anh thả tôi!
Ha ha ha ha! "
"Cười vui như vậy sao! Diệp Hiểu Khê, xem ra cố nhất định là rất vui vẻ!"
Nghe xong lời của Quý Ngôn, Diệp Hiểu Khê tức giận đến mức muốn cần người.
Thế nhưng Diệp Hiểu Khê không thể cắn người, cô ta chỉ có thế liên tục cười quái dị.
Uông Thiếp cảm thấy bộ dạng của mụ điên Diệp Hiểu Khê thật sự là ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố quá, vậy nên không nhịn được mà mở miệng: "Cậu Cố, chả lẽ chúng ta phải tiếp tục nhìn cô ta sao? Tôi sợ tôi sẽ nôn mất! "
"Không cần, Lục cửu nói rồi, sau khi tiêm thuốc vào người cô ta xong thì trực tiếp đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần.
"
Mặt mày Quý Ngôn ý cười dạt dào, nhìn Diệp Hiểu Khê: "Diệp Hiểu Khê, cô hưởng thụ cho tốt!"
Bệnh viện tâm thần? Diệp Hiểu Khê không khống chế được mà giật mình, cô ta muốn nói bản thân không muốn vào bệnh viện tâm thần, thế nhưng há miệng, thanh âm phát ra vẫn là "Ha ha ha ha"
như cũ.
"Cậu Cố, chúng ta nhanh chóng đưa cô ta đi di! Anh nhìn cô ta cười đến mức thoải mái như vậy! Nhất định là rất muốn đi bệnh viện tâm thần!"
"Ừ, thật sự là tiện nghi cho cô ta quá.
Chúng ta vậy mà còn chiều ý cô ta!"
Quý Ngôn xấu xa nói.
Anh ta căm ghét nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Khê, nhìn thấy cô ta máu me khắp người vô cùng thê thảm, lại còn cười đến vui vẻ như vậy, rõ ràng là bệnh thần kinh mà! Diệp Hiểu Khê dùng sức cắn nát môi lưỡi của mình mới khiến đầu óc có chút thanh tỉnh, cô ta bạo phát quát lên: "Tôi không dã chịu, Uyển Dư cũng đừng nghĩ được dễ chịu! Cô ta đã bị tôi tiêm ống máu bệnh HIV rồi, cho dù các người có phá hủy tôi, Uyển Dư cũng phải sống không bằng chết!"
"Ha ha ha ha!
Ha ha ha ha! "
Diệp Hiểu Khê còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng trong cổ họng cô ta lại phát ra tiếng cười quái dị.
Quý Ngôn không có lập tức đáp lời, chỉ nhìn Diệp Hiểu Khê như một tên hề.
"Diệp Hiểu Khê, cô đáng thương thật đấy!"
Quý Ngôn hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Chính cô là người tìm ống máu trước, mà đến cùng cô còn không biết là máu có độc không nữa! Tôi nói thật cho cô biết! Hiện tại cửu tẩu đang rất tốt, căn bản là Triệu Na không có bị bệnh, cửu tẩu cũng không có bị bệnh!"
"Quý Ngôn, anh nói cái gì? Ha ha ha ha! "
"Tôi nói, cửu tẩu không có nhiễm bệnh.
Diệp Hiểu Khê, cô tính kể bao nhiêu, thật ra đều là tự hủy hoại bản thân thôi!"
Diệp Hiểu Khê không dám tin mà nhìn Quý Ngôn, thanh máu kia, thế nhưng lại không dùng được! Triệu Na không bị HIV, cô dù bị Uyển Dư tiêm ống máu vào người cũng bình an vô sự.
Thế nhưng, cô ta tình nguyện bản thân nhiễm AIDS cũng muốn kéo Uyển Dư xuống địa ngục! Cô ta nghĩ nhiều như vậy, cơ hồ còn đem cả mạng sống của mình vào, thế nhưng sao vẫn không thể hủy hoại Uyển Dư vậy! "Diệp Hiểu Khê, cô thực sự là quá mức đáng thương mài Sau này cô ở bệnh viện tâm thần nhớ chấn chỉnh thần kinh suốt quãng đời còn lại đi!"
Cố Diên phân phó thủ hạ một câu, bọn họ sẽ không chút ngại ngần mà nhét Diệp Hiểu Khê vào sau xe, đưa cô ta tới bệnh viện tâm thần âm u nhất thành phố Hải Thành.
Bệnh viện Hồng Sơn.
Diệp Hiểu Khê cười đến mức miệng sùi bọt mép.
Cô ta cơ hồ đã cản nát hàm răng trắng sáng của mình, thế nhưng cũng không thể thay đổi được vận mệnh nữa rồi.
Mãi đến tận chạng vạng ngày hôm sau, dược tính trên người Diệp Hiểu Khê mới dần dần được tiêu