Họ rõ ràng rất xa lạ với Đàm Hi, chỉ thỉnh thoảng nghe được từ miệng các nhân viên cũ trong lúc lơ đãng nói chuyện với nhau mà làm lộ ra.
“Năm năm, Thịnh Mậu lại có thêm những gương mặt mới. Đầu tiên, tôi rất hoan nghênh các bạn...”
Cuộc họp kết thúc, thời gian kéo dài cũng chỉ bốn mươi phút, nhưng cái tên “Đàm Hi” đã ghi dấu ấn sâu sắc trong lòng mọi người.
“Đại Boss nhìn có vẻ rất chi lợi hại thì phải?”
“Đương nhiên rồi, nữ doanh nhaan mạnh mẽ nổi tiếng của quảng trường Paraty”
“Thực sự không ngờ Thịnh Mậu với đầu tư CK lại là một, sau này có phúc rồi...”
“Vừa mới trở tay một cái đã là Thánh Quỳnh Lâu, chỗ đó nổi tiếng lắm đấy!”
“Chị Linda!”
“Chị Linda...”
“Mọi người trông có vẻ phấn khởi nhỉ?” Linda đi đến, tươi cười thân thiện.
“Boss mời đi ăn, đương nhiên là vui rồi. Vậy... bọn em đi làm việc trước nhé?”
Đàm Hi rời khỏi phòng họp, Lưu Diệu đi theo bên cạnh cô, “Cân nhắc đến sự phát triển nghiệp vụ và quần thể khách hàng, lại cộng thêm hợp đồng thuê văn phòng ở bên Tân Thị đã hết hạn, tôi và tổng giám chế Hứa đã bàn bạc quyết định di chuyển Thịnh Mậu đến thủ đô. Phong cách thiết kế văn phòng vẫn y như khi còn ở Tân Thị trước kia...”
Lưu Diệu đẩy cửa, Đàm Hi bước vào, nếu không phải cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đã thay đổi thì có lẽ cô còn tưởng rằng lại quay trở về văn phòng trước kia.
Hoàn toàn là hiệu quả paste.
“Mọi người thật có lòng”
Lưu Diệu cười, yên lặng khẽ mở cửa bước ra.
Nói cho cùng, để lại một văn phòng cũng là để cho mọi người có hy vọng.
Nếu không có ý niệm đó chống đỡ, có lẽ Thịnh Mậu đã tan rã từ sớm rồi.
Cùng lúc đó, ở trung tâm thương mại trung tâm thành phố.
Nhiễm Dao một tay cầm xiên thịt nướng, một tay dắt cô bé con, “Dì nói không sai chứ? Có phải là thơm lắm đúng không?”
Cô nhóc gật đầu, “Thơm ạ!” Miệng còn dính ớt và tương.
A Lưu ghét bỏ nhìn lướt qua hai dì cháu, nhưng không nói gì.
Bỗng nhiên, một xiên cánh gà được đưa đến trước mặt cậu nhóc...
“Tiểu soái ca, thơm lắm đấy nhé, cháu có muốn nếm thử không?” Giọng điệu dỗ dành, giống như bọn buôn người.
“Đồ ăn rác rưởi.”
Nhiễm Dao nghẹn lời, được thôi, cô cũng phải thừa nhận đây là đồ ăn rác rưởi.
“Không ăn thật à?” Lại một lần nữa xác nhận.
“Không ăn”
Nhiễm Dao khẽ hừ, thừa nhận đi, cháu với ba cháu giống nhau y như khuôn đúc - lạnh lùng cao ngạo xa cách!
Vừa đi đường vừa ăn mãi cho tới khi đến được phòng làm việc của Nhiễm Dao.
“Nhiễm Tổng. Í? Đây là con của họ hàng nhà cổ à?”
“Đâu có? Con ruột của tôi đấy. Có phải là cực kỳ đáng yêu không?”
Ngô Hạ mím môi cười, cô bé chỉ nghe thấy người ta đang khen cô bé “đáng yêu” thôi.
A Lưu bĩu môi, Hạ Hạ ngốc nghếch, bị bán đi rồi mà còn giúp người ta đếm tiền.
Trợ lý thấy vậy, miệng biến thành hình chữ “O”, ánh mắt nhìn như tia X quét qua, đánh giá Nhiễm Dao một lượt từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài: “Không phải chứ... Nhiễm Tổng, cô đừng đùa nữa mà.
Nhiễm Dao nghiêm chỉnh lại: “Cô troong tôi giống như đang đùa lắm à?”
Trợ lý cho thấy, cô đang cực kỳ sợ hãi.
Nhiễm Dao vỗ tay, nhẹ nhàng như không: “Đùa thôi, đừng lo lắng, đi làm việc đi”
Nói xong, thản nhiên đi vào trong văn phòng.
Hai nhóc con bé nhỏ đi theo sau.
Cho đến khi, “Rầm!”
Cánh cửa khép lại.
Lúc này trợ lý mới bừng tỉnh, “Nhiễm Tổng, cô bắt nạt người ta!”
Nhiễm Dao bắt đầu làm việc, may mà văn phòng rộng rãi, đủ để hai nhóc tự do hoạt động thoải mái.
A Lưu lấy
trong ba lô ra một máy chơi game PSP do Đàm Hi cải tiến, dùng cả tay chân ngồi lên sofa, sau đó chuyên tâm chơi game.
Ngộ Hạ mang theo cuốn truyện cổ tích, ngoan ngoãn ngồi một bên đọc.
Hai chị em không ai can thiệp đến ai, chuyên chú làm việc của mình.
Nhiễm Dao liếc nhìn, chắc chắn không có vấn đề gì nữa mới tập trung hoàn toàn vào công việc.
Mặt trời dần lên cao, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, dịu dàng chiếu lên tấm thảm trải trên sàn nhà.
Trong cột sáng lơ lửng những hạt bụi rất nhỏ, ánh sáng mặt trời cũng mang theo hương thơm tinh mát của xà phòng. Tất cả yên tĩnh mà tuyệt đẹp.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên lặng, Nhiễm Dao hơi cau mày lại, “Mời vào”
“Nhiễm Tổng, bên phía phòng chụp ảnh xảy ra chút vấn đề”
“Có chuyện gì vậy?” “Là người mẫu nhí...”
“Thôi Ngọc San?”
“Đúng vậy, người nhà cô bé muốn hủy hợp đồng”
Nhiễm Dao mím môi, trầm ngâm giây lát, “Nguyên nhân là gì?”
“Nói khách sáo là vì cô bé bị bệnh, nhưng thực tế là bị DỊCH lôi kéo với giá cao hơn.”
DACH cũng kinh doanh trang phục trẻ em, nhưng lượng tiêu thụ và danh tiếng xưa nay vẫn không thể bằng được thương hiệu của Nhiễm Dao, hơn nữa thủ đoạn bỉ ổi, thường xuyên giở trò sau lưng đối thủ.
Phía Nhiễm Dao đã từng chịu không ít ấm ức, nay họ lại dám cướp đi cả người mẫu đã ký hợp đồng với công ty cô.
“Bên kia quá đáng quá rồi, chỉ biết giở trò để hèn bẩn thỉu...”
Nhiễm Dao hít sâu, cố gắng bình phục lại tâm trạng phẫn nộ, “Người nhà Thôi Ngọc San đồng ý rồi à?”
“Vâng, vừa rồi tôi đã gọi điện trao đổi, thái độ của họ rất kiên quyết”
“Không phải chứ...” Đôi mắt Nhiễm Dao lộ rõ vẻ trầm tư.
Gia đình Thối Ngọc San điều kiện rất khá, còn có chút liên quan đến Lục gia và Bàng gia, không có lý nào lại vì chút tiền lẻ cỏn con đó mà trở mặt được.
“Nhiễm Tổng, bấy giờ phải làm thế nào? Các địa điểm ngoại cảnh đã được bố trí xong xuôi hết rồi, Keven chỉ đồng ý giành thời gian trong hôm nay cho chúng ta chụp được thổi, bây giờ lại không có người mẫu... Ôi trời ơi, gấp chết người!”
“Phía bên Keven có kéo dài thêm được không?”
“Không được đâu. Anh ta còn có mười mấy trang bìa tạp chí phải chụp nữa, lần này cũng vì nể mặt cổ cho nên mới giành thời gian đến đây chụp...”
“Người mẫu tạm thời thì sao?”
“Người lớn dễ tìm, nhưng còn người mẫu nhí...”
Tròng mắt Nhiễm Dao đảo một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Ngộ Hạ, “Tôi có cách rồi!”
“ắt xì!” Ngộ Hạ xoa mũi, sao tự nhiên lại thấy lạnh thế nhỉ?