Nàng Dâu Cực Phẩm

Tớ Nhất Định Sẽ Khiến Anh Ấy Ý Thức S U Sắc Được


trước sau

Xe còn chưa dừng lại vững, Đàm Hi đã không chờ đợi được mở cửa xuống xe, xuyên qua cửa xoay, đi thẳng đến cửa thang máy.

Lưu Diệu khóa xe lại, vội vàng theo sau.

Đập vào mắt là cảnh tượng quen thuộc, nhưng Đàm Hi không kịp hoài niệm. Bây giờ trong đầu Đàm Hi chỉ toàn là dòng tin nhắn wechat khiến cô thấp thỏm bất an mà Nhiễm Dao gửi lúc trước...

Tiểu Công Trúa: Bây giờ chúng tớ đang ở tầng thượng tòa nhà Lục Thị, Ngộ Hạ bị thương, đang thoa thuốc.

“OK, xong hết tất cả rồi, thu dọn thôi!” Keven búng tay một cái, đang định xoay người thì suýt nữa đã bị một bóng người như làn gió đi ngang qua lật đổ.

May mà anh ta phản ứng nhanh, kịp thời nghiêng người nhường đường.

Đàm Hi lướt qua, mắt không liếc nhìn lấy một cái.

Cánh mũi Keven khẽ động, chỉ cảm thấy một mùi hương xộc tới, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn thẳng vào người phụ nữ đang hùng hổ xông qua kia.

Đáng tiếc, chỉ thấy một bóng lưng.

“Hi Hi, cậu tới rồi à!” Nhiễm Dao đứng dậy, nhìn góc bên phải phía trước bĩu môi, “Hai nhóc nhà cậu ở đây nè...”

Đàm Hi nhìn theo đó, A Lưu đang ngồi trên chiếc ghế bằng nhỏ cúi đầu chơi PSP, Ngộ Hạ cầm một một đống son môi tò mò ngồi viết viết vẽ vẽ lên giấy.

Trái tim vốn đang dâng lên nghẹn ứ tận cổ họng đột nhiên quay trở lại.

“Cậu gửi tin nhắn wechat nói Ngô Hạ bị thương à?”

Sắc mặt Nhiễm Dao bỗng trở nên áy náy, “Xin lỗi cậu, do tớ không chăm sóc tụi nhóc tốt...”

Đàm Hi nghe kể đại khái sự việc, rồi lại cẩn thận kiểm tra vết thương trên cổ con gái, sau khi đã chắc chắn không có trở ngại gì lớn, lửa giận trong lòng mới từ từ bớt đi.

“Cậu nói người đó tên là... Trương Hân Hoa?”

“Ừ, phu nhân nhà họ Thôi, là chị chồng cả của Bàng Thiệu Đình” “Bàng Thiệu Đình...” Đàm Hi lẩm bẩm, ý tứ chơi đùa trong mắt lướt qua rồi lại mất đi ngay, cô ta thế mà đã kết hôn rồi ư?

Nhiễm Dao như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, chớp mắt, giọng điệu thần bí: “Nghe nói là cưới chạy bầu”

“Chậc”

“A! Còn nữa, khi chuyện này ầm ĩ lên thì Lục đại soái ca cũng có mặt”

Nụ cười Đàm Hi cứng lại, ánh mắt nghiêm nghị: “Anh ấy nhìn thấy A Lưu và Ngộ Hạ rồi?”

Nhiễm Dao gật đầu. “Vậy anh ấy có...”

“Chắc chắn là có nghi ngờ, dù sao Ngộ Hạ giống cậu y sì đúc chỉ trừ đôi mắt. Nhưng lúc đó A Lưu đeo khẩu trang, chắc là anh ta không nhìn thấy được”

Cậu nhóc này đúng là phiên bản nhí của Lục Chinh.

Bất kỳ ai nhìn thấy đều có cảm giác là hai cha con.

Lúc đó, chứng cứ rõ rành rành, sự việc tất nhiên sẽ bại lộ...

Chậc! Chỉ nghĩ thôi đã thấy cảnh tượng đó kích động đến mức nào rồi.

“Ờ, còn nữa, anh ta hỏi tới đây là con nhà ai. Vừa rồi có một nhân viên kể lại Lục Chinh cũng hỏi anh ta là hai đứa nhỏ tên gì?

Đàm Hi nhíu mày, “Nếu đoán không lầm thì có lẽ anh ấy đã bắt đầu nghi ngờ, và sẽ nhanh chóng tìm người điều tra cậu”

“Tớ á?” Nhiễm Dao trợn tròn mắt, chỉ vào mũi mình.

“Điểu... điều tra thế nào?”

Đàm Hi đếm từng ngón một, “Đầu tiên sẽ bắt đầu điều tra các mối quan hệ gia đình của cậu, bạn bè thân thích của cha mẹ hai bên. Sau đó sẽ điều tra sâu vào cả các mối quan hệ xã hội hiện tại của cậu, xem xem bạn bè cậu thường xuyên đến thăm, nhà ai có trẻ con, có phải là
A Lưu và Ngộ Hạ không?

“Cậu đừng có dọa tớ... thế chẳng phải là xới tung hết cả gốc gác lên rồi hay sao?”

Đàm Hi gật đầu: “Rất có khả năng”

Tâm can Nhiễm Dao run rẩy, cô hít sâu: “Tình yêu này, cậu nói thật với tớ đi, rốt cuộc cậu có muốn để cho Ngộ Hạ và A Lưu nhận ba không?”

Ánh mắt Đàm Hi đau xót, sắc mặt tái nhợt đi.

“Cậu... sao thế?”

Đàm Hi ngửa mặt lên nhìn trời, cố gắng ép sự xúc động vừa dâng lên: “Tớ thử rồi, nhưng anh ấy không tin”

“Cái gì? Cậu nói với anh ta rồi à?”

“Khi còn ở Hồng Kông”

“... Anh ta không tin thật sao?”

Đàm Hi cười nhạt, “Phiên bản đời thật của câu chuyện Chó sói tới rồi, bây giờ anh ấy không còn tin tớ nữa”

Nhiễm Dao mím môi, “Vậy cậu... định cả đời này cũng không nói cho anh ta biết ư?”

“Không giấu được đầu” Cô thở dài, “Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ điều tra được.”

Lúc đó, mây gió nổi lên sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Trước mắt Nhiễm Dao hiện lên gương mặt tối sầm đó của Lục Chinh, không khỏi rùng mình.

“Vậy cậu định làm thế nào? Để A Lưu và Ngô Hạ cả đời này không có ba hay sao?”

“Sao thế được?!” Đàm Hi ngồi thẳng dậy, đôi mắt bỗng nhiên phát sáng, “Yên tâm, tớ nhất định sẽ khiến cho anh ấy ý thức sâu sắc được rằng mình còn có hai đứa con ruột!”

“Cậu... định làm gì?” Làm bạn thân bao nhiêu năm như vậy, Nhiễm Dao vừa nghe giọng điệu này đã biết ngay Đàm Hi sắp giở trò, “Cậu vừa phải thôi nhé, nhỡ chẳng may làm tổn thương đến hai nhóc con đáng yêu này, tớ... tớ... sẽ đau lòng đến chết mất!”

“Yên tâm đi” Cô cong môi, có vài phần diêm dúa lẳng lơ, “Tớ tự biết chừng mực” Nhiễm Dao dẫn Đàm Hi đi xem ảnh Ngộ Hạ vừa chụp, “Thế nào? Có phải là con ra dáng hơn cả siêu mẫu không?”

Nhưng Đàm Hi lại nói: “Nhiếp ảnh gia này đúng là trình độ rất khá”

“Xí, tớ đang nói con gái cậu đấy. Cậu làm mẹ có tâm một tí được không hả?”

“Tớ đang bình phẩm về nhiếp ảnh gia chụp ảnh con gái tớ, có vấn đề gì không?”

“...” Cậu đẹp, cậu nói cái gì cũng đúng hết.

Thu dọn khu vực chụp ảnh xong, Đàm Hi bế con gái, con trai cô đứng bên cạnh, “Tôi đặt nhà hàng ở gần đây rồi, mời mọi người ăn cơm, mọi người cùng ăn đi”

Nhân viên không lên tiếng, quay sang nhìn Nhiễm Dao,

Nhiễm Dao nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Đáng ra tôi cũng định mời mọi người ăn cơm, nếu đã có người muốn giúp tôi tiết kiệm tiền, vậy cứ đi thôi...”

“Ha ha ha... Cảm ơn sếp”

“Haizz, người không móc hầu bao như tôi sao lại để mọi người cảm ơn được chứ? Nhiễm Dao cười khiêm tốn, hất cằm về phía Đàm Hi, “Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn Đàm Tổng kìa”

“Cảm ơn Đàm Tổng”

“Đàm Tổng vạn tuế...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện