Đàm Hi cũng không phản bác mà gật đầu thẳng thắn thừa nhận, “Hợp tác đôi bên cùng có lợi không phải rất tốt sao?”
“Vậy cô cảm thấy tôi dựa vào đâu để đồng ý cho cổ lợi dụng Lục Thị?”
“Dựa vào...” Đàm Hi dừng lại, đôi môi đỏ cong lên, “Chúng ta có chung kẻ địch là Hằng Phong”
“Đáng tiếc, Thịnh Mậu còn chưa có đủ tư cách, dù có cộng thêm CK nữa, cũng không thể nhắc đến chuyện sánh ngang được với Lục Thị Trong lúc nói, thần thái và sự kiêu căng “kiểu Lục Chinh” được thể hiện rõ ràng không bỏ sót.
Đàm Hi nghiến răng, bỗng nhiên đứng dậy, chống hai tay lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.
Sắc mặt Lục Chinh hơi tối đi, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đột nhiên, sắc mặt người phụ nữ hiện lên nụ cười tà ác, khoảnh khắc đó quyến rũ vô cùng.
Lục Chinh hơi ngẩn người. Chính trong mấy giấy hơi hoảng hốt đó, cà vạt của anh bị Đàm Hi lưu loát cầm lấy nhấc lên, rồi khẽ kéo một cái, cổ anh theo đà nghiêng về phía trước, còn chưa kịp phản ứng lại, bờ môi mỏng đã bị một cảm giác ấm áp ập đến, mang theo hương thơm ngào ngạt.
Đàm Hi khẽ chẹp hai cái, hơi ngửa ra sau, khi sống mũi hai người cách nhau 1, 2 cm, “Lục Chinh, em coi như là anh đã đồng ý rồi đấy nhé. Ba ngày sau, phòng tiệc số 1 Trường Phú Cung, là địa điểm tổ chức bữa dạ tiệc ký kết hợp đồng chính thức giữa Thịnh Mậu và Lục Thị, bắt buộc phải có mặt. Nhân đó, cá nhân em sẽ có một phần, à không, hai phần quà lớn tặng cho anh, hy vọng anh sẽ nhận lấy!” Ý tứ ám chỉ rõ ràng, ý vị sâu xa.
Đàm Hi nói xong, nhanh nhẹn xoay người, nụ cười trên mặt thu lại: Lục Chinh, anh nhất định phải đến đấy, kịch hay đợi anh mở màn!
Nếu con gái gọi mà anh không thưa, vậy cứ thử cách xưng hô khác xem, hy vọng đến lúc đó anh vẫn có thể chịu đựng được!
Phụ nữ một khi đã độc ác thì sẽ như ác quỷ đòi mạng vậy.
Đáng tiếc, Lục đại tổng tài anh minh thần võ vẫn còn đang trầm luân trong nụ hôn bất chợt kia, trái tim không phòng bị càng không có lực đề kháng...
Đã định trước sẽ tiêu đời!
“Hai người bàn chuyện xong rồi à?” Trần Khải thấy Đàm Hi đi ra, tiến lên trước, ánh mắt nóng bỏng, cố gắng nhìn ra điều gì đó trên mặt cô.
“Ừ, bàn xong rồi” Hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh.
Trần Khải đánh giá kỹ lưỡng, nhưng vẫn không phát hiện ra điểm bất thường gì, đầu tóc không loạn, quần áo không nhăn, vừa thoạt nhìn đã biết không phải là dáng vẻ vừa làm chuyện gì mờ ám xong.
Chẳng lẽ hai người này thực sự ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh với nhau thật à? “Tôi đi trước đây” Đàm Hi chào tạm biệt, “A, đúng rồi, Lục Tổng của các anh bảo anh mang vào một cốc nước lạnh”
“Hả?” Uống nước lạnh trong cái tiết trời cuối đông đầu xuân ư?
Trần Khải há miệng, muốn hỏi gì đó, nhưng Đàm Hi đã đi xa.
Trầm ngâm một lát, rồi vẫn đến phòng trà rót một ly nước lạnh bưng trên tay.
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Im lặng ba giây, không có tiếng đáp lại.
Lại gõ cửa.
Vẫn không thấy gì.
Đặt tay lên nắm đấm cửa, khẽ đè xuống, rồi hơi dùng lực, đẩy ra một khe hở, lại gần, nhìn sang trái, ngó sang phải.
Trần Khải cũng không hiểu tại sao anh ta lại phải lấm lét giống ăn trộm như vậy, có lẽ là vì sợ nhìn thấy cảnh tượng gì cấm trẻ con nhìn...
Ví dụ như, Boss nhà anh ta bị treo lên đánh? Hay là roi da rồi thắp nến đặt lên người?
Vừa nghĩ đến việc Boss anh minh thần vũ, cao ngạo lạnh lùng cấm dục nhà mình có thể bị ngọc nát hương tàn, dáng vẻ đáng thương
co cụm lại trong một góc phòng run lẩy bẩy, Trần Khải đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tuy anh ta chay mặn đều không kỵ, nhưng mà anh ta cũng sợ cay mắt lắm chứ!
May mà không hề có gì cả, sau khi Trần Khải bước vào, phát hiện Lục Chinh đang ngồi sau bàn làm việc, cảnh tượng không hề ướt át như anh ta tưởng tượng, nhưng chỉ có điều... biểu cảm của Boss hình như không được bình thường cho lắm...
Đó là đang cười ngu sao?
Thứ lỗi cho anh ta vụng về, chỉ có thể nhìn ra được kết quả đó.
“Lục Tổng? Nước lạnh này...”
Tư duy quay trở lại, Lục Chinh ngước lên nhìn, “Có chuyện gì?”
Phù... Cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường rồi.
“Nước này...”
“Nước gì?”
“Đàm Tổng nói, anh muốn uống nước lạnh?”
Sắc mặt Lục Chinh đen lại, nước lạnh, hạ nhiệt?
Trần Khải chưa đợi được anh mở lời, cốc nước trong tay đặt xuống cũng không được, bưng đi cũng không xong.
“Đặt xuống, đi ra ngoài”
“Da.”
Đi được một nửa, Trần Khải đột nhiên quay lộn lại, hít thở sâu, như thể lấy hết dũng khí, “Boss, có một chuyện tôi buộc phải báo cáo với anh.”
“Nói”
“À ở... anh có thể soi gương thử xem”
Nói xong, lượn đi nhanh như một cơn gió.
Lục Chinh đến WC, ở đó có một chiếc gương.
Ngước lên nhìn, đôi mắt lộ vẻ quẫn bách.
Đứng trước gương, giơ tay lên lau vết son môi trên miệng, coi như không có chuyện gì tiếp tục làm việc.
Còn về chuyện hợp tác, nể mặt nụ hôn đó... khụ... nể mặt cổ phần tích hợp lý đầu ra đấy, thôi thì đành miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Ba ngày sau, Trường Phú Cung, món quà lớn.
Còn là hai món quà...
“Ha! Nhóc con...”
Đàm Hi rời khỏi tòa nhà Lục Thị, tâm trạng tốt hơn gấp bội, lái xe nhanh về Thịnh Mậu rồi lập tức gọi Lưu Diệu.
“Đúng lúc tôi cũng có chuyện cần báo cáo” Lưu Diệu đi vào trong nói.
“Anh nói đi”
“Vừa rồi bên phía Hằng Phong chủ động liên hệ với tôi, xin lỗi vì chuyện không vui lần trước, hy vọng không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác giữa hai bên. Cô thấy sao?”
“Mấy giờ họ gọi điện cho anh?”
“Mười giờ mười lăm”
“Ha, tôi vừa rời khỏi tòa nhà Lục Thị xong thì Hằng Phong đã mở lời xin lỗi ngay rồi, anh thấy khả năng chuyện trùng hợp là bao nhiêu phần trăm?”
“Chính vì hoảng loạn, cho nên không ngồi yên được nữa.” Trong mắt Lưu Diệu hiện lên tia sáng.
Đàm Hi cười lạnh: “Trả lời lại họ, cứ nói là sự chịu đựng của Thịnh Mậu đã đến giới hạn, những chuyện chỉ cần nhếch mép một cái như là xin lỗi thì thôi khỏi cần nữa. Ngoài ra, mời Niên Hoằng Nghị ba ngày sau tham gia tiệc tối được tổ chức tại phòng tiệc số 1 Trường Phú Cung”
“Tiệc tối?”
“Tôi gọi anh đến là vì chuyện này, anh sắp xếp đi, danh sách thiệp mời để tôi lên”
“Vâng.” Thịnh Mậu yên tĩnh đã lâu, cuối cùng cũng có động tĩnh lớn rồi!