Rầm rầm rộ rộ ư?
Cũng có thể coi là thế đi.
Năm đó, bọn họ công bố tình yêu tại chính bữa tiệc của Cố gia, lần đó bốn phương đều bị khiếp sợ.
Hiện giờ cũng thế.
Điểm khác nhau duy nhất ở chỗ, năm đó Lục Chinh là người chủ đạo, còn bây giờ người khống chế cục diện lại là Đàm Hi.
Lục Chinh công bố tình yêu, còn Đàm Hi công bố các con.
“Đúng rồi.” Dường như Nhiễm Dao lại nghĩ ra cái gì, “Hình như hai anh em bọn họ... hẹn nhau đi uống rượu thì phải?”
“Chậc, mượn rượu giải sầu à?”
“Xem ra lần này cậu đã làm Lục Soái bị tổn thương lắm rồi.”
Đàm Hi chỉ hơi nhướng mày, sau đó lại chuyển hướng câu hỏi: “Tình hình ở hiện trường tiệc tối này thế nào rồi?”
“Khả năng khống chế của Lưu Diệu không tệ, không có đại loạn gì cả.”
“Ừ. Tối nay phải cảm ơn cậu, muốn ăn gì không? Tớ mời.”
“Gần đây đang giảm béo, ăn thì miễn thôi, nhưng cũng có chuyện cần phải cần có sự đồng ý của cậu mới được.”
“Chuyện gì?”
“Thì chuyện lần trước ấy, người mẫu đã ký hợp đồng lật lọng nên phải nhờ Hạ Hạ cứu cánh tạm thời, kết quả khi poster tuyên truyền tung ra lại được hưởng ứng cực kỳ cao. Thế nên, có thể cho tớ mượn cô con gái yêu của cậu không, yên tâm, nhất định trả giá thuê theo giá của người mẫu hàng đầu trong nước! Hi Hi, làm ơn, làm ơn đi!”
“Tớ thì không có vấn đề gì, để Ngô Hạ tự mình quyết định đi.”
“Yes! Cô nhóc chắc chắn sẽ nhận lời thôi, lần trước con bé nói thầm với tớ là rất thích mặc quần áo đẹp chụp ảnh.”
“OK, vậy cậu cứ nói với con bé. Nhưng có một vài vấn đề quan trọng tớ phải nói rõ trước.”
“Tớ biết, nhất định phải bảo đảm an toàn cho con bé chứ gì! Yên tâm đi, lần trước là do tớ sơ sảy thôi, lần này tuyệt đối sẽ không như thế nữa.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Nhiễm Dao, Đàm Hi lại gọi cho Lưu Diệu.
Dò hỏi một phen liền biết được rành mạch bữa tiệc tối nay thế nào, sau đó mới hoàn toàn yên tâm.
Ném áo choàng trên vai lên sofa, Đàm Hi lập tức đi về phía thư phòng.
Lúc nãy cố có phát biểu ba điều trên sân khấu hoàn toàn không có ý lừa ai cả, lời đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.
Trong nửa năm tới, nhất định Thịnh Mậu sẽ có hai chuyện lớn nhất...
1. Góp vốn với Lục Thị trong dự án khu đô thị mới Sơn Thủy Danh Đồ.
2. Hoàn thành chuyển đổi mô hình từ công ty đầu tư sang ngân hàng đầu tư tổng hợp.
Bến CK cũng có một số công việc yêu cầu cô phải tự mình xử lý, gánh tương lai thì nặng mà đường vẫn còn xa, còn phải bận rộn nhiều!
Đàm Hi ngồi lì trong thư phòng suốt ba tiếng, từ 9 giờ tối tới tận rạng sáng. Xử lý xong công việc của Thịnh Mậu thì video hội nghị ở bên CK lại truyền tới.
Vivian chủ trì, giám đốc các bộ phận đều lần lượt lên tiếng báo cáo công việc của bộ phận mình.
Sau khi chấm dứt, Đàm Hi tắt camera đi, thở phào một hơi thật dài, hơi ngả người ngồi ra ghế, đưa tay xoa nhẹ ấn đường.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Đàm Hi cầm điện thoại tới, cũng không nhìn màn hình mà lập tức áp lên tai nghe, “Alo.”
Dứt khoát, lanh lẹ, không hề có bất kỳ sự mệt mỏi nào mặc dù cô đang cực kỳ mệt.
“Nhóc con...”
Đột nhiên trợn tròn mắt, ánh sáng trong mắt bừng lên, Đàm Hi ngồi thẳng dậy, để điện thoại ra xa, vừa nhìn lên màn hình thì thấy đúng là số của Lục Chinh đang gọi tới.
Nhóc con?
Từ sau khi về nước, đây là lần đầu tiên có được nghe thấy từ miệng anh gọi ra hai chữ này.
“Anh...” Đàm Hi đang định mở miệng nói gì đó.
“Xấu tính xấu nết! Chẳng phải anh chỉ nói mấy câu... mấy câu nặng nề thôi sao... thế mà
em liền biến anh từ... ba thành... hức... ông trẻ Hai...”
“Lục Chinh, anh say rồi...”
“Câm miệng... nghe anh nói... hết!”
“Người phụ nữ như em, sao lại tàn nhẫn thế chứ? Vừa đi là đi liền tận năm năm... Anh ở công ty nhớ em... Quay về quân ngũ vẫn nhớ em... Em giống như... cái u độc! Đúng, u độc! Rõ ràng là đau vô cùng, như con mẹ nó trị thế nào cũng không khỏi...”
Hốc mắt Đàm Hi nóng lên, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, chỉ có như thế mới kiềm chế bản thân không phát ra âm thanh nghẹn ngào.
“Tuy em tàn nhẫn như thế... làm người ta đau đớn như thế... Nhưng anh... vẫn cứ yêu em... yêu em không biết tự trọng là gì... yêu em muốn chết...”
Sau tiếng tút tút, cuộc gọi bị cắt đứt.
Nước mắt mà Đàm Hi cố gắng nén lại đã lâu rốt cuộc không khống chế được mà trào ra.
Nhưng mà anh vẫn cứ yêu em...
Mềm lòng tới tột đỉnh, đau đến mức gần như chết lặng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong như thế, nhưng liệu có thể soi sáng được bao nhiêu người đau đớn đến đứt từng khúc ruột như cô?
Trong hộp đêm Night, phòng riêng.
Tống Tử Văn nhìn người bất tỉnh nhân sự nằm trên sofa, ngửa đầu rót tiếp một ly rượu đỏ như son môi.
Anh ta cũng muốn say một trận, nhưng càng uống lại càng tỉnh táo hơn.
Lý trí mạnh mẽ và bản năng của một người chính khách khiến cho anh ta không thể không duy trì sự tỉnh táo, cho dù say cũng phải khiến người khác cảm thấy mình không say. Đã mang một cái mặt nạ rất lâu nên dần dần nó liền trở thành một khuôn mặt khác, muốn say cũng không thể nào say nổi.
Đưa chiếc ly kể lên sát môi, cho đến khi chiếc ly đẩy rượu đỏ đã cạn trơ đáy, Tống Tử Văn mới đặt nó xuống.
Nhét điện thoại của Lục Chinh vào trong túi quần của anh, Tống Tử Văn cúi người, kéo cánh tay anh đặt lên vai mình, thuận thế dùng sức kéo một cái, “Đi nào con ma men!”
“Tôi... không... say!” Lục Chinh gằn từng chữ một, lời lẽ rõ ràng nhưng thân thể mềm oặt lại dựa hẳn vào Tống Tử Văn, bước chân liêu xiêu.
Mau chóng ổn định người trên vai, Tống Tử Văn cắn răng: “Ừ, cậu không say.” Không say mà có thể nói được mấy cầu buồn nôn thế à?
Cái gì mà “anh vẫn cứ yêu em”, làm anh ta nghe đến mức cả người cũng nổi đầy da gà.
Không ngờ Lục Chinh cũng có lúc sướt mướt như thế...
Thật đúng là, không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Rạng sáng, 0 giờ.
Nhà cũ Lục gia.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ ùa vào trong nhà. Đàm Thủy Tâm kéo chặt áo choàng trên người, không biết được đã nhìn ra ngoài cửa sổ lần thứ bao nhiêu rồi.
Lục Giác Dân ngồi trên sofa phòng khách, hiếm khi không cầm lấy tờ báo làm bộ làm tịch đọc, mặt già trầm xuống, ngồi yên bất động, dường như sắp trở thành một pho tượng tới nơi.
“Sao giờ vẫn chưa về chứ... Đã 12 giờ rồi, liệu có phải xảy ra chuyện gì hay không?”