Nàng Dâu Cực Phẩm

Không Tiếc Hết Thảy, Bao Gồm Cả Bàng Gia


trước sau

Ăn cơm trưa qua loa xong, Đàm Hi và Lưu Diệu đi tới bệnh viện quân y số ba.

“Cô tới làm gì?” Cảnh Lam chắn đường, vẻ mặt đầy phòng bị.

Đàm Hi không nhìn bà ta mà nhìn sang phía Bàng Lập Minh, “Hôm qua ông cụ Bàng bị ngã tại bữa tiệc do Thịnh Mậu tổ chức, về tình về lý, tôi là người đứng đầu Thịnh Mậu cũng nên tới thăm một lần, đúng chứ?”

“Ai cần cố ở đây giả tình giả ý, làm bộ làm tịch?” Không chờ Bàng Lập Minh nói, Cảnh Lam đã há miệng chặn họng.

Thu lại ý cười, lúc này Đàm Hi mới nhìn bà ta, trong đáy mắt xẹt qua một tia sắc lạnh, còn hơi ẩn giấu sự bén nhọn.

Dường như Cảnh Lam bị sự lạnh lẽo toát ra từ người cô dọa cho sợ hãi nên hơi lùi về sau, nhưng vẫn không chịu nhận thua mà còn ngoan cố, “Chỗ này... không phải nơi cho cô ngang ngược, mau rời khỏi đây đi!”

Đàm Hi mỉm cười, “Có cầu người tới cửa đều là khách, thì ra đây chính là phép đãi khách của Bàng gia, thực sự làm người ta phải mở rộng tầm mắt.”

So với Cảnh Lam thần hồn nát thần tính thì Đàm Hi lại có dáng vẻ cực kỳ thong dong, không nóng nảy, không bức bách.

Ai cao ai thấp, thoáng cái đã rõ ràng.

“Cô!”

“Đủ rồi, A Lam, bà vào chăm sóc ba đi, tôi nói với cô ta hai cậu.” Cuối cùng, Bàng Lập Minh lên tiếng.

Đàm Hi mỉm cười đáp lại ông ta.

“Nhưng mà Lập Minh, rõ ràng là cô ta...”

“Được rồi.” Bàng Lập Minh đỡ lấy hai vai của vợ, tươi cười ôn hòa, cũng nói với giọng trấn an, “Cứ để tối xử lý, được không hả?”

Cảnh Lam đành phải ngoan ngoãn đi vào, mỗi bước đi là mỗi bước lưu luyến.

Bàng Lập Minh: “Để khách tới phải chê cười rồi.”

Đây mới là khiếm khiếm quân tử chân chính, mang theo sự thong dong mà năm tháng và thời gian ban tặng, ôn hòa mà mà không ấm áp, lương thiện nhưng không thể coi thường.

Đàm Hi xua tay, “Không sao.”

Một già một trẻ, đứng đối diện nhau trên hành lang bệnh viện không được rộng rãi cho lắm, tình thế hơi có vẻ giằng co.

“Đàm Hi.” Bàng Lập Minh gọi thẳng tên cô, “Cô không nên tới đây.”

Ba phần cứng rắn, bảy phần than thở. “Tôi thấy, về tình về lý thì tôi đều nên tới đây một chuyến, huống chi tôi cũng chẳng tay không tới thăm.”

“Cô tổ chức một bữa tiệc như vậy, tụ tập hết các thế lực của thủ đô này lại, rồi bất ngờ tuyên bố... chỉ là vì muốn Lục Chinh mất hết mặt mũi thôi sao?”

“Có vấn đề gì?”

“Dấu ấn quá lớn, ý đồ sẽ không nhẹ.” Trong mắt Bàng Lập Minh xuất hiện sắc tối.

Đàm Hi nhướng mày, “Ví dụ như?”

“Khiến ông cụ phải hối hận, làm Lục Chinh áy náy, chia rẽ hai nhà Bàng Lục, cuối cùng khiến cho ông cháu họ trở mặt thành thù, coi nhau như người lạ.” Phút chốc, trong mắt người đàn ông bắn ra ánh sáng lạnh lẽo mang theo khí thế đè ép về phía Đàm Hi.

Đó là khí tràng của người đã ở vị trí cao nhiều năm.

Ánh mắt hơi lóe lên, nhưng chỉ trong nháy mắt Đàm Hi bình tĩnh trở lại, thản nhiên đón nhận ánh mắt quan sát của đối phương, y như một cái động không đáy nuốt chửng mọi tốt xấu tới từ đối phương.

Sắc mặt Bàng Lập Minh vẫn như thường nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.

Rất ít người có thể giữ được bình tĩnh trước ánh mắt của ông ta như thế. Nếu ông ta nhớ không lầm, cô gái này giờ cũng chỉ mới khoảng hai mươi lăm tuổi mà thôi, sao có thể...

Đàm Hi khẽ cười. Có lẽ nếu là năm năm trước, cô sẽ cảm thấy thấp thỏm lo âu, có phần kiêng kỵ trước sự đe dọa của Bàng Lập Minh. Nhưng giờ đây, sau khi đã trải qua nhiều năm khổ cực trước gió lạnh cắt da cắt thịt ở nước ngoài, những ngày tháng cực khổ đều đã đi qua được, còn có gì đáng để cô sợ hãi nữa hay sao?

Không có.

Cuộc sống khiến người ta trúng thương khắp người, nhưng sau khi vết thương kết vảy rồi, nó lại trở thành nơi kiên cường nhất.

“Ha ha...” Một tiếng cười khẽ bật ra, môi đỏ quyến rũ, “Bác trai nói đùa, Bàng Lục chia cắt, Lục Chinh và ông ngoại trở mặt thành thù, những thứ này... có gì tốt với tôi?”

“Trả thù.” Bàng Lập Minh nhìn thẳng vào sâu trong đáy mắt cô, “Năm đó, ông cụ ép buộc cổ, giờ cố ngược lại muốn ép ông ấy!”

“Năm đó...” Đàm Hi bừng tỉnh, ý cười vẫn chưa thu, “Thì ra các người đều biết cả sao? Vậy có tính là đồng lõa không nhỉ?”

Thân mình Bàng Lập Minh hơi lung lay, “Cô...”

“Chỉ đùa một chút thôi mà, đừng khẩn trương như thế chứ. Vẫn câu nói kia, hôm nay tôi tới chỉ là để thăm ông cụ, các vị hoàn toàn không cần thiết nhảy ra chặn đường như thế, chẳng lẽ còn sợ tôi làm gì ông cụ giữa thanh thiên bạch nhật nơi công cộng thế này sao?”

Bàng Lập Minh hơi do dự.

Đàm Hi nhìn thoáng qua sau lưng ông ta, đột nhiên cao giọng, “Ông , Đàm Hi tới thăm ông, sao ngay cả cửa cũng không cho cháu vào thế: Dù gì chúng ta cũng coi như là đã từng quen nhau mà.”

Ánh mắt Bàng Lập Minh hơi loạn, “Cô!”

“Cho cô ấy vào đi.” Rất nhanh, một giọng nói già nua sang sảng truyền ra từ sau cánh cửa.

Đàm Hi cười xán lạn, mấy phần đắc ý, lại có mấy phần tinh quái.

Bàng Lập Minh ủ rũ nghiêng người, nhường đường cho cô, sau đó lại nhìn chằm chặp vào Lưu Diệu, cứng rắn nói: “Cậu ta không thể vào.”

Lưu Diệu nhíu mày.

Đàm Hi cho anh ta một ánh mắt ngầm bảo “Chờ tôi ở ngoài.” Lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Cùng lắm là nửa tiếng thôi.” Dường như có điều ám chỉ.

Bàng Lập Minh cười nhạo: “Cô còn chưa đáng để ông cụ phải ra tay.”

Đàm Hi cũng không giận, chỉ cười khẽ gật đầu: “Chắc bác trai cũng biết cái gì gọi là... phòng trước khỏi họa.”

Sau đó cô gật đầu với Lưu Diệu rồi cất bước tiến vào.

Đây là lời nhắc nhở anh ta nên thông minh một chút, nếu nửa tiếng sau cô vẫn chưa trở ra thì chỉ sợ phải dùng hành động.

“Ông, sức khỏe ông thế nào rồi?” Giống như một đứa cháu trong
nhà quan tâm tới người già, thái độ cực kỳ tự nhiên và thân thiết.

Không thì không oán, dịu dàng ngoan ngoãn.

Cảnh Lam bĩu môi, lòng bất bình, “Giả vờ cái quái gì, đi làm diễn viên được rồi...”

Đàm Hi coi như không nghe thấy, đặt đồ trong tay lên cái tủ gỗ ở đầu giường, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh mép giường.

Ý cười của ông cụ hơi nặng nề: “Vợ Lập Minh, con không cần ở đây bận bịu, cứ đi ra ngoài đi.”

“Nhưng mà...”

“Đi ra.”

Cảnh Lam chấn động toàn thân nhưng không dám ngoan cố nữa, xám xịt rời đi.

“Xin lỗi, để cháu chê cười.”

“Quen là được.” Đàm Hi dừng lại, “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

Trong đáy mắt Băng Diên Chiểu hơi hiện lên vẻ tức giận, vừa có sự oán trách với con dâu, cũng vừa có sự áy náy với Đàm Hi.

“Không nói mấy cái đó nữa.” Đàm Hi chuyển đề tài vô cùng lưu loát, chỉ vào túi lớn túi nhỏ trên bàn, “Không biết ông thích ăn gì nên thượng vàng hạ cám, mỗi thứ đều mua một ít.”

Trong mắt ông cụ hiện lên vẻ phức tạp: “Cháu... có lòng rồi.”

Giống như than thở lại giống như không phải.

“Chuyện nên làm thôi, ông bị ngã tại bữa tiệc, Thịnh Mậu nên hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

“Nhưng ông càng hy vọng cháu tới thăm ông dưới thân phận một đứa cháu hơn chứ không phải Tổng tài của Thịnh Mậu.”

Đàm Hi nhướng mày, “Dù sao đểu là cháu cả, có gì khác nhau sao?”

“Có! Nếu cháu tới với thân phận bên dưới, chứng tỏ cháu vẫn còn thừa nhận lão già này, thế thì ta còn có thể cậy già lên mặt hỏi cháu một câu... về hai đứa trẻ kia.”

Nụ cười trên mặt Đàm Hi từ từ thu lại.

“Cô bé, trước khi đi cháu đã có rồi, đúng không?”

“...” Không nói tức là ngầm thừa nhận.

Trong mắt ông cụ Bàng xuất hiện vẻ đau xót, gần như có thể nhìn thấy ánh nước, “Đều là lỗi của ông, Lục Chinh nó trách ông cũng đúng thôi! Buồn cười là tới bây giờ ông mới nhận ra mình đã từng sai lầm quá đáng tới mức nào.”

Ánh mắt Đàm Hi lạnh lùng nhưng hốc mắt lại không nhịn được hơi đỏ lên, dần chuyển sang ấm áp.

Cô vội vàng ngẩng cao đầu nhìn lên trần nhà.

“Cháu có thể sinh lũ nhỏ ra, nuôi nấng tới bây giờ, ông còn phải cảm ơn cháu, cảm ơn cháu thay đứa con gái mất sớm của ông, còn thay cả Lục Chinh cảm ơn cháu nữa. Nếu năm đó ông biết... thì tuyệt đối sẽ không ép cháu phải lựa chọn.” Trên gương mặt kiến nghị của người đàn ông hằn in dấu vết của năm tháng, sâu lắng và uy nghiêm, giờ phút này lại đầm đìa nước mắt y như một đứa trẻ gây ra lỗi lầm gì.

Đàm Hi nhìn đi nơi khác, mượn hành động này để xua tan nước mắt nóng ẩm: “Năm đó, không ai ép cháu cả, là cháu tự mình đưa ra quyết định.”

“Cô nhóc...”

“Những lời nói của ông lúc đó cũng chỉ khiến cháu có thêm quyết tâm ra đi hơn mà thôi. Rời đi là bởi vì yêu anh ấy, không liên quan tới bất kỳ ai.”

Trong mắt ông cụ xuất hiện vẻ ngạc nhiên: “Ý cháu là sao?”

Đàm Hi mỉm cười, nhìn thẳng vào ông cụ, trong mắt như có hai ngọn lửa sáng rừng rực đang cháy: “Không phải ông vẫn cho rằng mấy câu của ông có thể làm cháu biết khó mà lùi, bỏ ra nước ngoài đấy chứ?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Nếu cháu không muốn đi thì có rất nhiều cách để ở lại. Cho dù lúc đó ông quyền cao chức trọng nhưng nếu cháu đã muốn dùng cứng đối cứng thì ông cũng chẳng có cách nào cả đầu. Đồ sứ quý giá, miếng ngói lại sắc bén, một khi đập vào nhau, thứ bị tổn hại nhất định là đồ sứ rồi.”

Đồ sứ chỉ cần mở một miếng nhỏ thôi đã chẳng còn giá trị gì nữa.

Còn miếng ngói dù có tan xương nát thịt thì vẫn cứ là ngói.

Bàng Diên Chiểu bị sự cứng rắn trong mắt cô làm cho chấn động, hay cho cầu ngọc ngói cùng nát!

“Cháu chỉ không muốn anh ấy vì tội của cháu mà cho người khác cơ hội nắm được điểm yếu thôi. Cho dù sau đó anh ấy không làm quân nhân thì cháu cũng không muốn trong hồ sơ của anh ấy xuất hiện bất kỳ vết nhơ nào. Năm năm, cháu thành toàn cho tín ngưỡng của anh ấy, cũng thành toàn cho nguyện vọng của ông, giờ có phải tới lượt các ông cũng nên làm gì rồi không?”

“Cháu... có ý gì?” Bàng Diên Chiểu bình thản nhìn thẳng vào cô như muốn nhìn thấy cô gái trước mặt này.

Đàm Hi đứng lên, nhìn về phía cửa sổ đôi đón nắng bên ngoài, ánh mặt trời hắt lên người cố như bao phủ lên một tầng ánh sáng vàng, thần thánh mà thành kính.

Cô nói: “Cháu muốn một người chồng, con của cháu cần một người cha. Nếu gặp phải ngăn cản thì người chắn diệt người, Phật chắn diệt Phật, không tiếc hết thảy để dọn dẹp mọi chướng ngại, bao gồm... cả Bàng gia của ông.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện