Đàm Hi về tới biệt thự thì Nhiễm Dao và hai đứa trẻ đã về, nghe thấy động tĩnh liền quay ra nhìn phía cửa.
“Mommy! Mẹ về rồi ạ!” Hai cái chân ngắn của Ngộ Hạ lập tức vận động, thở hổn hển chạy tới trước mặt Đàm Hi.
“Hôm nay chơi có vui không?” Đàm Hi thay giày ra, bế cô con gái lên, lập tức đi vào trong phòng khách. “Vui ạ...” Giọng trẻ con vừa mềm vừa êm ái.
“Có nghe lời dì không?”
Gật đầu như gà con mổ thóc, “Có ạ!”
“Ngoan.”
“A... Mommy, váy của mẹ rách rồi!”
“Không sao đâu.”
“Nhưng đây là cái mẹ thích nhất mà...”
Nhiễm Dao tiến lên, quét khắp người Đàm Hi từ đầu xuống chân một lượt, sau đó lại nhìn sang cái áo treo trên giá chỗ cửa ra vào. Đó là một cái áo vest, ừm, của đàn ông.
Cô chậc lưỡi một cái, ánh mắt lộ ra vẻ trêu chọc, “Xem ra tình hình chiến đấu khá là kịch liệt nha.” Còn xé rách cả váy.
“Tình hình chiến đấu gì ạ?” Ngộ Hạ là một em bé hay tò mò, không hiểu sẽ hỏi ngay, “Chơi trò chơi ạ? Có giống đẩy tháp không?”
Nhiễm Dao gật đầu, “Đúng thế, chính là chơi trò chơi.”
Trò chơi người lớn.
Đàm Hi: “...”
Hôm sau là chủ nhật, Đàm Hi dậy sớm, sau khi tập thể dục xong liền tới thẳng phòng sách, cô phải nhanh chóng quen thuộc với tình hình của Bản Quy, tìm đúng điểm mấu chốt thì mới có thể nhanh chóng tiếp nhận nó được.
Mọi tư liệu đều đã được Lục Chinh gửi qua email cho, bao gồm hoạt động, tài vụ, nhân lực, thành viên hội đồng quản trị, các cửa hàng, nhà máy hợp tác và đối tác làm ăn.
Ngoài ra, còn có sơ yếu lý lịch của các trưởng bộ phận trong công ty. Đây toàn là những người đứng đầu. Nếu bạn họ gây loạn thì nhất định sẽ tạo thành trở ngại cho việc tiếp quản công ty của Đàm Hi, hơn nữa những trở ngại này còn làm người ta đau đầu hơn cả áp lực từ phía Hội đồng quản trị.
Cái này gọi là Diêm Vương dễ gặp, quỷ nhỏ khó chơi.
Tới gần giữa trưa, bà cụ Lục tới, còn dẫn theo bác Từ.
Đàm Hi gặp qua hai người họ rồi lại tiếp tục về phòng làm việc.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, chỉ vì người gõ cửa chẳng có bao nhiêu sức lực.
“Mommy! Ăn cơm thôi!”
Giọng nói trẻ con mềm mại, là Ngộ Hạ.
Đàm Hi đứng lên, kéo cửa ra, cô bé con ngoan ngoãn đứng trước mặt, ngẩng đầu nhìn cô, “Cụ nội làm rất nhiều món ăn ngon và thơm nữa!” Nói xong còn chép miệng nuốt nước bọt.
Vào tới phòng ăn, hương thơm của đồ ăn đã xộc vào mũi. Bà cụ Lục, bác Từ, Tiểu A Lưu ngồi sẵn bên bàn, chỉ còn chờ Đàm Hi nữa.
“Mẹ... ngồi đi.” A Lưu chỉ vào cái ghế trống bên cạnh.
Đàm Hi ngồi xuống, nhìn bà cụ Lục với vẻ xấu hổ: “Lại khiến bà phải bận rộn, cháu...”
“Nấu bữa cơm thôi mà chứ có phải chuyện gì to tát lắm đâu, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, vừa lúc chạy tới đây nấu cho hai đứa trẻ mấy món ngon.”
Đàm Thủy Tâm rất khéo tay, biết làm đủ thứ đồ ăn vặt của Tô Châu, không chỉ rất ngon mà nhìn cũng cực kỳ đẹp mắt nữa.
Cũng là một cục bột, nhưng bánh bao nhỏ bà nặn ra nhìn đáng yêu hơn người khác nặn ra nhiều.
Vui vẻ nhất chính là cô bé con, đồ ăn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng là thứ mà cô bé thích nhất.
Cũng đã mấy năm rồi Đàm Hi chưa được thưởng thức lại tay nghề của bà cụ nhưng lập tức có thể cảm nhận được hương vị quen thuộc khi đưa thức ăn vào miệng.
Ăn cơm trưa xong, bà cụ Lục dẫn hai đứa chắt đi tản bộ, bác Từ đi theo bên cạnh.
Đàm Hi rửa bát xong lại chui vào phòng sách, tiếp tục vùi đầu đọc tài liệu.
Trong lúc đó, Lục Chinh có gọi điện tới hẹn đi ăn tối.
“Lục Tổng, xem ra anh nhàn lắm đúng không?” Đàm Hi đặt bút trong tay xuống, đứng lên đi tới trước cửa sổ sát đất, vặn nhẹ cân cổ.
Ngồi mãi một tư thế nên bả vai hơi đau.
Đầu bên kia khẽ cười, giọng nói từ tính dụ người: “Đối với em, anh vĩnh viễn luôn rảnh.”
Đàm Hi: “...”
“Anh đã đặt nhà hàng rồi, năm giờ tới đón em nhé?”
“Không rảnh.”
“Tại sao?”
“Làm việc kiếm tiền, nuôi gia đình chứ sao.”
“Anh nuôi em mà.” Dùng một chút, lại bổ sung, “Còn cả hai con nữa, nuôi hết.”
Lục Chinh năn nỉ ỉ ôi nhưng Đàm Hi vẫn kiên quyết không nhận lời.
“... Vậy trưa mai anh tới công ty đón em.”
“Làm gì?”
“Ăn cơm trưa.”
“Xin lỗi nhé, Lục Tổng, em có hẹn rồi.”
“Ai?” Giọng trầm xuống.
“Bí mật làm ăn, không thể nói được.”
“Còn nhớ hôm qua anh đã nói gì không?” Giọng người đàn ông trở nên hơi lạnh.
Đàm Hi nhướng mày.
“Còn gọi Lục Tổng nữa thì sẽ hôn cho đến khi em khóc, vừa rồi em nói hai lần, cứ tạm ghi sổ đấy.” Sẽ có lúc đòi lại.
Sắc mặt tối sầm, Đàm Hi lập tức cúp máy.
Đổ lưu manh, tưởng chỉ mình anh biết hồn chắc?
Bà cụ Lục ăn tối xong mới ra về, Đàm Hi giữ bà ngủ lại đây.
Đàm Thủy Tâm: “Hôm nay không được, chờ mai bà mang theo quần áo tới đây đã, như thế tiện hơn.”
Đàm Hi: “...” Hóa ra bà đã lên kế hoạch xong hết rồi.
Tiễn bà cụ Lục và bác Từ về rồi, Đàm Hi cho hai đứa trẻ đi tắm.
Chín giờ mười lăm, Đàm Hi cũng chui vào trong chăn.
A Lưu, “Mẹ, chúc ngủ ngon.”
Ngộ Hạ: “Mommy! Good night! Ngày mai con còn muốn ăn đồ ăn cụ nội làm nữa, có được không ạ?”
Đàm Hi gạt lọn tóc lòa xòa trên trán con gái sang một bên, nghe thấy thế liền gật đầu: “Đương nhiên có thể rồi.”
“Tốt quá!”
“Chúc ngủ ngon, các cục cưng của mommy.”
Bên kia, bà cụ Lục trở về nhà cũ với vẻ mặt hớn hở, đi đường còn hát ê a.
Ông cụ Lục
ngồi trên sofa đọc báo, nghe thấy động tĩnh mà chẳng thèm ngẩng đầu lên, mặt già đen thui.
“... Tôi thấy Ha Ha thích ăn đồ ngọt, hay là ngày mai làm cho con bé món bánh bao lạc và vừng đen nhỉ? Cũng không biết bên nhà Hi Hi có vùng không nữa, nếu không có thì mai tôi cũng mang từ nhà đi luôn... Hay làm bánh dày đường đỏ thì tốt hơn? Trời lạnh thế này, ăn bánh đó sẽ thấy ấm hơn.”
Bác Từ nghĩ một chút rồi đáp: “Bánh dày dính ruột lắm, không dễ tiêu hóa, huống hồ cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ còn bé như thế, bánh bao lạc vừng vẫn tốt hơn.”
Bà cụ Lục gật đầu: “Cái này cũng có lý, vậy ngày mai tôi mang vừng và lạc từ nhà qua đó chế biến luôn.”
“Hình như trong nhà vẫn còn nhân do lần trước làm để lại...”
“Để mai chế biến thì mới hơn, ăn cũng càng thơm.”
“Cũng đúng, dù sao ngày mai tôi có thể giúp mà.”
Bà cụ Lục và bác Từ mặt mày hớn hở vừa đi vừa nói chuyện, cảm xúc tăng vọt, hoàn toàn không để ý gì tới ông cụ.
“Hừ!” Lục Giác Dân đặt tờ báo sang bên cạnh, lạnh lùng hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng đi lên lầu.
Chẳng phải chỉ là hai đứa nhóc con thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đầu chứ?
Thứ hai, ngày làm việc.
Đàm Hi dậy sớm tập thể dục, chạy quanh tiểu khu, tính ra cũng không dưới hai, ba kilomet.
Về đến nhà, bà cụ Lục và bác Từ đã tới.
Đến bữa sáng cũng chuẩn bị xong, bày sẵn trên bàn ăn.
Thấy Đàm Hi về, bà cụ không ngừng vẫy tay với cô, “Hai đứa bé còn ngủ nên bà không gọi, cháu ăn trước đi rồi còn đi làm.”
Tức khắc, trong lòng nổi lên một trận ấm áp.
Hốc mắt Đàm Hi hơi nóng, nhoẻn miệng cười, “Vâng ạ!”
“Có mì sợi, cháo, cháu ăn cái nào?”
“Cháo ạ.”
“Cũng vừa lúc, một phút nữa bánh bao sẽ được hấp xong, nhân lạc vừng.”
Ăn sáng xong, lại dọn dẹp một hồi, Đàm Hi lái xe tới công ty.
Trước khi đi, bà cụ Lục còn hỏi: “Hay là trưa về nhà ăn cơm đi? Lái xe cũng nhanh mà.”
Đàm Hi: “Không cần đâu ạ, cháu có hẹn rồi.”
“Ồ, thế đi đường nhớ cẩn thận đấy.”
“Tạm biệt bà nội.”
Đàm Thủy Tấm sửng sốt, đến khi bà tỉnh táo lại thì Đàm Hi đã đổi giày xong và đi ra ngoài cửa.
“Tiểu... Tiểu Từ... Vừa rồi ông có nghe thấy Hi Hi gọi tôi là gì không?”
“Nghe thấy, gọi bà là “bà nội đấy! Gọi theo cậu Chinh.”
“Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Hốc mắt bà cụ Lục ướt át.
Tám rưỡi, Đàm Hi tới Thịnh Mậu rất đúng giờ.
“Đàm Tổng.”
“Đàm Tổng, chào buổi sáng.”
Linda tiến lên, đưa một phần tài liệu cho Đàm Hi: “Phương án đầu tư quý tiếp theo của Thực phẩm Cửu Châu.”
Đàm Hi nhận lấy: “Đã qua bộ phận quản trị rủi ro chưa?”
“Đã làm đánh giá rồi, giám đốc Sài cũng đã ký tên.”
“Được, tôi xem xong sẽ trả lời cô.” Đàm Hi đẩy cửa văn phòng đi vào, sau đó lại đột nhiên xoay người, “Một tiếng sau mở cuộc họp với các trưởng bộ phận, tôi có chuyện muốn tuyên bố.”
“Được, tôi sẽ đi thông báo ngay.”
“Không có việc gì nữa, cô cứ đi làm việc đi.”
Chín rưỡi, trong phòng họp.
Đàm Hi ngồi ngay ngắn ở ghế đầu, các trưởng bộ phận đều đã tới đông đủ.
“Hôm nay mở cuộc họp lâm thời này là vì có hai việc cần tuyên bố. Thứ nhất, Thịnh Mậu giải trừ hiệp ước với Hằng Phong, trước mắt hai bên vẫn còn đang trong quá trình bàn bạc, cố gắng duy trì thái độ hòa bình.”
Trước đó Đàm Hi đã cho Trình Vũ đi giải quyết rồi, chỉ là chưa thông báo chính thức với mọi người mà thôi.
“Ba bộ phận là phòng thị trường và phòng tài vụ, cùng với ekip đầu tư nhanh chóng làm tốt công tác phối hợp tương ứng, nên nói chuyện thì nói chuyện, nên bàn bạc thì bàn bạc. Sắp tới Lục Thủy Danh Đô sẽ khởi công xây dựng, chúng ta cần nhanh chóng thu hồi vốn mới có thể một bước đúng chỗ được. Vì thế, trong khoảng thời gian này, khả năng mọi người sẽ phải vất vả một chút”
“Thứ hai, công nghiệp Bàn Quy, trước kia là tập đoàn Đàm Thị, hẳn là mọi người đã từng nghe qua rồi đúng không?”
Thân phận của Đàm Hi không phải là bí mật gì trong tầng lớp lãnh đạo cao cấp của Thịnh Mậu, ba mẹ bị tai nạn cùng qua đời, chú thím chiếm mất cổ phần...