Ba ngày trôi qua rất nhanh, trong lúc đó tình cảm của hai người càng
ngày càng mặn nồng, còn có mấy cảnh quay triền miên bên nhau trong bụi
hoa sơn trà nữa.
Đến ngày Cemosse phải quay trở về huyện thành.
Trước khi đi anh ta hứa chắc chắn sẽ sai người đến đón1Camelia, và giành tặng cho cô một hôn lễ hoành tráng.
Anh ta muốn lấy người phụ nữ này, người đàn ông vô cùng chắc chắn. Rất nhanh sau đó, Cemosse sai một đội quân, tổng cộng bảy người, còn về một tấm bản đồ đánh dấu vị trí
chi tiết.
Nhưng sau khi đám binh sĩ8quay trở về lại nói với anh
ta rằng họ không tìm được nơi trên bản đồ, cũng không có cô gái nào tên
là Camelia cả.
Cemosse lại sai đoàn người thứ hai đi tìm, nhưng
vẫn công cốc quay về, thậm chí họ còn không tìm được cả mảnh đất ngập
tràn hoa sơn2trà kia. “Các cậu có đi tìm theo tấm bản đồ tôi sẽ không?”
“Tướng quân, chúng tôi đi theo tuyến đường ngài bảo, không hề sai lệch
chút nào.” “Chính tại nơi này, chính là ở đây...” Cemosse chỉ vào vị trí trên bản đồ được anh ta khoanh bằng bút đỏ, Camelia của4anh ta đang ở
đây! “Xin lỗi, thưa tướng quân, khi chúng tôi đến nơi này thì chỉ nhìn
thấy một mảnh đất hoang sơ tiêu điều.” “Không... Không thể thể được!? Ở
đó rõ ràng là có một rừng hoa sơn trà rộng lớn...” Câu chuyện diễn biến
đến đây, một bầu không khí quỷ dị bao trùm khắp phòng chiếu.
Một
người đang yên đang lành, sao lại không thấy đâu nữa? Nhiễm Dao nổi đầy
da gà, “A Sóc, cậu đóng phim ma đấy à?” “À... dù sao thì cũng có tí yếu
tố đáng sợ.”
“Hả?”
“Cậu sợ rồi à?”
“Có... có một chút...” “Đến đây nào.” Hàn Sóc vỗ đùi mình, “Anh ôm cái nào.”
“...” Đáng ghét!
Những khán giả khác cũng đang chụm đầu vào nhau xì xào bàn tán. “Rốt cuộc câu chuyện là thế nào nhỉ? Sao lại không theo lẽ thường thế này?” “Không
phải cái cô Camelia đó là hồn ma lang thang đấy chứ?” “Sặc... là ma thì
cũng là một con ma xinh đẹp.” “Sao lại không tìm thấy đâu?” “chắc trong
phim cấp B cũng bao gồm cả phim kinh dị nữa nhỉ?”
“Ông Trang, ông thấy thế nào?” Ông già đẩy gọng kính, “Trước mắt xem ra cốt truyện cũng khá hấp dẫn, có mùi vị phim kinh dị Mỹ, nhưng mong là cốt truyện sau đó sẽ không khiến khán giả thất vọng.”
Cuối cùng, Cemosse một lần
nữa không khống chế được nỗi nhớ nhung Camelia, anh cưỡi ngựa quay trở
về nơi đó. Và một lần nữa anh đã tìm thấy người phụ nữ khiến anh ngày
đêm nhớ mong trong bụi hoa sơn trà đỏ rực như màu máu.
“Camelia!”
“Tướng quân, cuối cùng ngài cũng tới rồi...”
Hai người chạy về phía nhau, ôm hôn thắm thiết trong bụi hoa sơn trà đỏ
rực. Ánh mắt Đàm Hi khựng lại, cái câu “Tướng quân, cuối cùng ngài cũng
quay lại rồi” sao khiến cô có một cảm giác... quen thuộc như đã từng
quen biết chứ? Dường như cô đã từng được nghe ở đâu đó, nhưng lại không
nghĩ ra được. “Này cô em, ăn bỏng ngô đi...” Hàn Sóc đưa cả cốc bỏng ngô đến.
Đàm Hi đang trầm tư, không hề nghe thấy.
“Này!” Đấy có một cái, Hàn Sóc gác chân, “Bộ phim do anh đây diễn thu hút thế cơ à? Xem đến ngẩn ngơ luôn hả?”
“Trật tự.”
“Cậu ăn bỏng ngô đi này.”
“Không ăn.”
“Xì... thích ăn hay không thì tùy, không ăn thì thôi.” Dòng suy nghĩ bị cắt
ngang, Đàm Hi đỡ trán, một cơn đau đầu truyền đến. Cô tự hỏi trí nhớ
mình cũng không tồi, nhưng vẫn không nghĩ ra được, có lẽ cũng chỉ là lơ
đãng nghe qua cầu nói này ở đâu đó, cũng có lẽ chỉ là cảnh tượng trong
mơ.
Đợi đã!Trong mơ?!
Cô nghĩ ra rồi... Thời đại học khi còn
ở trong ký túc xá, An An và Tiểu
Công Trúa nổi tiếng và sinh hoạt nghỉ ngơi rất đúng giờ giấc. Cô và Hàn
Sóc lại sinh hoạt bất thường không giống ai. Có một lần, hai người ra
ngoài đi chơi đến giờ ký túc xá đóng cửa mới quay về, đánh răng rửa mặt
tắm rửa rồi lên giường ngủ vẫn còn cầm điện thoại chơi, lúc đó An An và
Tiểu Công Trúa đã ngủ rồi.
Đêm khuya thanh vắng, Đàm Hi đang xuất ra kỹ năng chơi game, đột nhiên nghe thấy An An nói mơ.
Hình như là “tướng quân” cái gì đó.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Hàn Sóc, bảo cô ấy cũng dỏng tai lên chú ý
nghe xem sao. Chưa đầy hai phút sau, An An đã lầu bầu nói ra... “Cuối
cùng chàng cũng đến rồi...”
Giọng còn như sắp khóc, vừa bất đắc dĩ lại thê lương.
Nối cả câu lại hoàn chỉnh là...
Tướng quân, cuối cùng chàng cũng đến rồi! Sắc mặt Đàm Hi hơi thay đổi, Hàn
Sóc ở bên cạnh nhìn chép miệng liên tục. “Cậu có còn nhớ không...” Bỗng
nhiên, tay Hàn Sóc bị nắm lấy, lực đạo không hề nhẹ. Hàn Sóc ngây người, nhìn Đàm Hi với ánh mắt khó hiểu.
“Nhớ cái gì?”
“... Thôi bỏ đi, xem hết phim đã rồi tính sau.”
“Ừ.” Anh Hàn bị động tác bất ngờ vừa rồi của cô khiến cho ngây người.
Tìm được Camelia, Cemosse và giai nhân lại ở chung bảy ngày bảy đêm, anh ta phát hiện ra dường như mình lại càng yêu sâu sắc đóa hoa trà xinh đẹp
này hơn rồi.
Lần này, Cemosse không về huyện thành một mình nữa,
anh ta dẫn theo Camelia, và sắp xếp cho cô ở tại chỗ của mình. Nhưng rất nhanh sau đó tai nạn đã bất ngờ ập đến.
Ban đầu, có hai binh sĩ
trong đội quân mất tích trong đêm rồi tử vong, khi phát hiện ra thi thể
của họ, trên mặt hai người còn mang theo nụ cười kỳ quái.
Cemosse chỉ nghĩ là việc ngoài ý muốn, chôn cất hai người và tiếc thương trao cho người nhà họ một khoản tiền an ủi lớn.
Cách một ngày sau, lại có hai binh lính bị phát hiện đã chết trong khi ngủ mơ, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
Tiếp theo đó cứ cách một ngày lại có hai binh sĩ chết, cách chết không giống nhau, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi.
Cemosse đã phát hiện ra có điều gì bất thường, đúng lúc này anh ta phát hiện ra vợ mình là Camelia thường xuyên ra ngoài vào lúc trời sẩm tối, khoảng
nửa giờ sau mới quay về.
Nghĩ kỹ lại thì, anh ta còn phát hiện ra những binh sĩ chết đi đều có một hai đóa hoa sơn trà ở bên cạnh, giống
như được chủ nhân để lại. Trong khi huyện thành Laya không hề trồng loại hoa này, chỉ có một nơi...
Vườn hoa nhà anh ta!
Hơn nữa, vẫn luôn là Camelia chăm sóc vườn hoa đó.
Sự kiện án mạng này kéo dài liên tục bảy ngày, tổng cộng đã có mười bốn
người chết. Còn những người này lại đúng là những người ban đầu được
Cemosse phái đi tìm kiếm Camelia hai lần trước đó.