“Phi pháp hay không tạm thời không cần quan tâm, chỉ cần đồ tới được tay tôi rồi thì tôi sẽ có
cách rửa sạch sẽ ngay.” Trình Vũ nói thẳng. ở đây làm gì có ai không phải người lõi đời chứ?
So với việc quanh co lòng vòng thì không bằng cứ đi thẳng vào vấn đề. Bạn
dùng sự thẳng thắn và thành khẩn của mình để đối xử thì đối phương cũng
sẽ báo đáp1bằng sự tin tưởng của họ. Quả nhiên, lời này vừa nói ra, ánh
mắt của người nhà họ Thời nhìn Trình Vũ đều thay đổi hẳn. Sau đó, ánh
mắt dò hỏi đều dồn hết về phía Đàm Hi.
“Được, tôi có thể hỗ trợ.
Nhưng sau khi lấy được sổ sách rồi thì sao đây? Cô định làm như thế nào
tiếp theo?” Cái này coi như là đã nhận lời. Trình Vũ: “Một công ty8xuất
hiện sự thiếu hụt thì cho dù che lấp thế nào cũng sẽ để lại dấu vết,
tương tự, quỹ từ thiện cũng như thế thôi. Thậm chí, bởi vì chỉ có một
quy trình vận hành, tình huống tài vụ rất đơn giản nên càng dễ dàng lộ
ra sơ hở. Chờ sau khi có được sổ sách rồi, tôi chỉ cần tìm hại kế toán
của Thịnh Dụ tới, cùng nhau kiểm tra đối2chiếu, chẳng khác nào kính
chiếu yêu, có vấn đề gì sẽ lập tức hiện nguyên hình ngay.”
Quỹ từ thiện không thể so với công ty niêm yết được, tình hình tài vụ cực kỳ đơn giản, tìm ra manh mối cũng chẳng có gì khó.
Đàm Hi nhận lấy laptop của Thời Nguyệt, đầu tiên kiểm tra cài đặt, xác định có thể tải được thì bắt đầu thao tác tại chỗ.
Mười ngón tung bay, tốc độ4kinh người, trong căn nhà rộng lớn lúc này chỉ có âm thanh đánh bàn phím vang dội.
Thời Nguyệt: Nếu cô nhớ không lầm thì Đàm Hi học khoa Mỹ thuật thiết kế
chính quy, giờ đang làm trong ngành tài chính, sao lại biết về công nghệ thông tin thế này?
Trình Vũ: Fuck! Quái vật xúc tu à?
Thời Miễn và Vạn Giai đưa mắt nhìn nhau. Là người ngoài ngành, bọn họ nhìn
cũng chẳng hiểu được gì, nhưng cái nhìn về Đàm Hi sao tự nhiên lại
thấy... à... khí phách thể chứ. Ông bà cụ Thời thì càng không hiểu,
nhưng tầm mắt lại như tia X dán chặt trên màn hình máy tính, nóng rực
như lửa.
Mười phút trôi qua...
Đàm Hi đột nhiên nói: “Hiện tại cơ bản có thể chắc chắn rằng máy tính trong văn phòng của đàn chị
đã bị tiêu hủy rồi. Cũng may, hệ thống đồng thời mã hóa nên mở ra lưu
trữ đám mây. Nói cách khác, trong tình huống ổ cứng đã hoàn toàn bị hủy, muốn lấy được sổ sách thì nhất định phải xâm nhập vào hệ thống đám
mây.” “Khó khăn lắm không?” “Thử đã rồi nói.” “Ù.”
Mọi người không ai nói chuyện nữa, nhìn chằm chằm vào Đàm Hi và máy tính trong tay cô.
Đảo mắt, đã hai mươi phút trôi qua. “Báo cáo tài chính quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ em nghèo Lục Châu?” Có phải cái này không?” “Đúng thế!” Ánh mắt
Thời Nguyệt sáng lên. “Dân chuyên nghiệp đã ra tay, quả nhiên không
giống bình thường!” Trình Vũ búng tay một cái. Đêm đó, gần 11 giờ Đàm Hi mới về tới nhà.
Thay xong dép lê, thấy phòng khách vẫn còn sáng thì cô hơi ngẩn người.
Lục Chinh đứng lên, “Em đã về rồi.” Ánh đèn mờ trong căn phòng hắt lên sườn mặt của người đàn ông, nửa sáng nửa tối càng làm cho hình dáng trở nên
thâm thúy.
Đàm Hi tiến lên, tựa đầu vào ngực anh. Lục Chinh thuận tay ôm lấy người, giọng nhẹ nhàng, “Mệt lắm à?”
“Ừm, ôm em.” “Rất vui lòng.”
Ngày hôm sau, hai ông cụ Bàng, Thời hẹn gặp nhau. Toàn bộ quá trình kéo dài
suốt một giờ đồng hồ, nội dung nói chuyện cụ thể thế nào không ai biết.
Bàng Diên Chiểu đi trước, mặt mũi căng thẳng, còn có vẻ lạnh lùng.
Ông cụ Thời thở dài. Bạn bè lâu năm giờ lại phải đi tới nước này, ông cụ
thật sự không hề mong muốn. Nhưng dù Bàng Thiệu Đình có là người họ Bàng thì người nhà họ Thời cũng không dễ bắt nạt.
Chưa nói tới đúng hay sai, nhưng tư tưởng khác nhau sẽ không thể hợp tác cùng nhau được.
“Ba?” Thời Miễn tới nơi thì cuộc gặp mặt đã kết thúc.
“Đi thôi.”
“Thái độ của Bàng gia thế nào ạ?”
“Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, không quản được.” Đây là lời nói nguyên văn của Bàng Diên Chiểu.
Sau khi Thời Miễn nghe xong thì không nhịn được cười lạnh, “Đây là tính
toán mặc kệ rồi đúng không?” “Không phải mặc kệ, mà là không quản được.” Ông cụ Thời thở dài thườn thượt, “Đi thôi, về nhà rồi nói tiếp.” “Bên
chỗ cô Lục hẳn cũng sắp có tin tức rồi.” Ông cụ Thời khựng lại, trước
mắt xuất hiện gương mặt của Đàm Hi, đột nhiên nở một nụ cười: “Cô bé
đó... bản lĩnh lớn thật!”
Là người có thể khiến Bàng Diên Chiểu phải đau đầu không thôi thì nhất định là người không đơn giản rồi.
Thời Miễn gật đầu: “Trí óc và thủ đoạn đều rất mạnh, gặp chuyện không loạn,
là một người có tố chất tốt để làm chính trị, đáng tiếc, lại là con
gái.” “Con gái thì sao chứ? Có đức có hạnh, có chỗ nào không tốt đâu?”
Ông cụ Thời thở dài tiếc nuối, “A Cảnh nhà chúng ta đã chậm chân rồi, bị tên nhãi họ Lục kia đoạt được trước.” “Ba. Ba đang nói cái gì thế?
Người ta đã kết hôn rồi, nói vậy không phải là đắc tội với người khác
sao?” Thời Miễn dở khóc dở cười.Nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, có thể cưới Đàm Hi đúng là có phúc. “Không hiểu tại sao, vừa thấy cô bé đó là ba lại không nhịn được
nhớ tới A Tú. Ánh mắt quá giống, đều trong sáng, rạng ngời, cứng cỏi mà
dũng cảm.”
Trong lòng Thời Miễn cũng thấy rất chua xót: “Ba, sẽ tìm được, cứ từ từ, nhất định sẽ tìm được em ấy...”
Buổi chiều, bên phía Đàm Hi có tin tức. Sổ sách kế toán quả thực tồn tại vấn đề trí mạng, cũng tra ra được cụ thể chuyện thay đổi đăng ký pháp nhân
sở công thương, ngày 21 tháng Một, pháp nhân Quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ em
nghèo Lục Châu đổi tên từ Bàng Thiệu Đình sang Thời Nguyệt.
Thời
gian này vừa đúng ngày thứ năm sau khi Thời Nguyệt gửi đơn từ chức. Thử
hỏi, một tổng giám đốc đã quyết định từ chức còn đồng ý trở thành pháp
nhân của quỹ hội hay sao?
Kể từ đó liền hoàn toàn có lý do nghi
ngờ hiệu lực của hiệp nghị thay đổi pháp nhân, tức là liệu Thời Nguyệt
có thực sự tự nguyện hoàn thành lần thay
đổi pháp nhân này trong trạng
thái hoàn toàn biết rõ hay không?
Thư từ chức cũng trở thành
chứng cứ quan trọng trình lên phía cảnh sát. Ngày 26 tháng Một, đã qua
ba ngày sau khi bùng nổ sự kiện thiếu hụt, Bàng Thiệu Đình bị người của
trung tâm điều tra tội phạm kinh tế dẫn đi hỏi chuyện.
Xét thấy
Thời Nguyệt trình lên chứng cứ vô cùng đầy đủ, không thể khởi tố nên
cũng được xử vô tội và phóng thích. Còn vận mệnh chờ đợi Bàng Thiệu Đình thế nào thì phải giao cho luật pháp Hoa Hạ quyết định rồi.
Bất động sản Hồng Vận cũng bị ảnh hưởng, cổ phiếu lập tức trượt giá ngay từ phiên giao dịch ngày hôm sau.
Trương Khải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tạm thay thế chức chủ tịch, tự mình
tọa trấn. Ngày 30 tháng Một, tập đoàn Hồng Vận tuyên bố sắp tới sẽ bắt
tay góp vốn với Thịnh Dụ, cùng nhau hoàn thành đợt khai phá thứ sáu của
khu biệt thự Thanh Liên. Tin tức này vừa ra, cổ phiếu đang trượt giá lập tức được hồi sinh, nhanh chóng tăng lên.
“Đàm Tổng hợp tác vui vẻ.“.
Đàm Hi nhẹ nhàng nắm lại, vừa chạm liền buông: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hy vọng chuyện của Thiệu Đình sẽ không ảnh hưởng gì tới hợp tác giữa đôi
bên, làm ăn là làm ăn, nhân tình là nhân tình, cô nói có đúng không?”
Tìm từ cẩn thận, không thiếu ý thăm dò ở trong. Đàm Hi lại chẳng tiếp đòn,
chỉ cười nói: “Người xưa có câu, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên
hạ. Trương Tổng cần phải noi gương mới được.” Nói xong, cũng chẳng thèm
quan tâm đối phương có phản ứng thế nào, lập tức rời đi. Trương Khải
sững ra tại chỗ, đột nhiên cắn răng, dường như vừa mới hạ quyết tâm gì
đó.
Hợp tác thành công, sự tin tưởng của dân cổ phiếu tăng trở
lại, trong đó có không ít người là vì tin cậy vào Thịnh Dụ. Bảy ngày
liên tiếp, giá cổ phiếu tăng lên vùn vụt như ngồi trên lửa, không chỉ
trở lại mặt bằng ban đầu mà còn tăng thêm gần năm phần trăm. Càng ngày
càng có nhiều chứng cứ bất lợi hướng về phía Bàng Thiệu Đình, Trương
Khải là chồng, tất nhiên cũng nằm trong phạm vi cần phải điều tra.
Kết quả chứng thực chuyện thâm hụt tiền của quỹ từ thiện không có liên quan gì tới anh ta. Trương Khải ngồi trên ghế trong văn phòng tổng tài của
Bất động sản Hồng Vận thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh ta đã sớm nói qua
rồi mà, đừng có làm quỹ từ thiện cái gì đó làm gì, mua danh chuộc tiếng
không thích hợp với người làm ăn đâu.
Ngày hôm sau, luật sư của
Trương Khải chuyển đơn ly hôn cho Bàng Thiệu Đình, đây chẳng khác nào
cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. “Đem về nói cho anh ta biết, có
chết tôi cũng không ký.” “Cô Trương, hà tất phải thể làm gì? Nếu không
ký thì chỉ có thể khởi tố ly hôn, nhưng cô có chắc đây là kết quả mà cô
muốn nhìn thấy không?”
“Tên tiểu nhân Trương Khải đó! Sao anh ta
có thể tàn nhẫn tới mức này chứ?” Nói tới đây, giọng nói sắc bén của
người phụ nữ có xen một chút nghẹn ngào.
Luật sư hơi dao động,
nhưng cũng chỉ là chút xao động mà thôi, không thể chiến thắng lý trí
được, anh ta vẫn biết rõ mục đích ngồi đây của bản thân và nhiệm vụ mình cần hoàn thành là gì.
“Cho dù cô không suy xét cho bản thân thì cũng nên suy nghĩ một chút cho con trai mình chứ.”
“Con trai?” Ánh mắt Bàng Thiệu Đình lộ ra vẻ mờ mịt, sau đó hoàn toàn suy sụp. Hiên Hiên...
Đứa con trai đáng thương của cô ta...
Sau này không có mẹ ở bên con, con phải làm sao đây? Sớm biết thế, cô ta đã không nghe lời xúi giục của gã kia, phạm phải sai lầm ngu xuẩn này...
Nhưng giờ hết thảy đều đã muộn rồi. Muộn rồi!
Luật sư không biết
tâm lý của cô ta đang hoạt động phức tạp cỡ nào, chỉ than thay cho tấm
lòng cha mẹ trong thiên hạ, quả nhiên trẻ con luôn là điểm chết của
người làm mẹ.
Anh ta lại quyết định rót thêm lửa: “Nếu vì thế mà
cô giằng co với Trương Tổng, chỉ sợ đứa trẻ cũng sẽ không được sống tốt
lành gì.”
Bàng Thiệu Đình cứng đờ cả người, “Anh ta dám! Hay cho Trương Khải, lại dám dùng Hiên Hiên để đe dọa tôi!”
“Cô Trương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, giờ bản thân cô đã khó mà giữ mình, cần gì phải cứng đối cứng chứ?”
Trong mắt người phụ nữ lộ ra sự căm ghét. Vẻ mặt luật sư vẫn không thay đổi,
khóe môi lộ ra nụ cười lạnh: “Tôi khuyên cô, sớm muộn gì cũng phải ký,
kéo dài một chút thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Mặt
khác, Jason nhờ tôi chuyển cho cô một câu: Giữ được rừng xanh còn lo gì
không có củi đốt.” “Anh là ai? Jason đâu? Bảo hắn ra đây gặp tôi!” Luật
sư để tờ đơn xuống, làm lơ những tiếng rít gào gần như điên cuồng của
người phụ nữ, xoay người rời đi. “Cô Trương, tự giải quyết cho tốt đi.”